Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-02-10 07:25:23
Lượt xem: 0
Chung Mạn nghe xong mặt liền tái mét. Không phải bảo đánh nhau à, sao giờ lại thành g.i.ế.c người rồi?
“Họ nói nó đánh người đến mức vào bệnh viện, giờ còn chưa tỉnh lại….” Bà Chung không ngừng lau nước mặt, đau lòng cho số mệnh của con trai mình. “Nếu người kia không tỉnh được, nó sẽ phải gánh tội g.i.ế.c người.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Chung Mạn cau mày, vẻ mặt của Mạc Lâm và Diệp Minh Hi đang đứng cạnh bên cũng trở nên nghiêm trọng. “A Minh nói thế nào?”
“Giờ nó còn đang ở đồn cảnh sát, ba mẹ đều không được gặp….. A Minh luôn là đứa con ngoan, ngày thường đến cửa cũng không chịu ra, sao lại có thể đánh người, g.i.ế.c người được!” Bà Chung khóc rống lên. Đứa con ngoan trong lòng bà, đứa con bà tự tay nuôi lớn đột nhiên phải gánh tội danh g.i.ế.c người. Người làm mẹ như bà sao có thể chấp nhận được? “Chắc chắn phải có hiểu lầm gì đó! Họ không cho chúng ta gặp nó, còn một mực khẳng định nó có tội. Có phải muốn tìm một đứa c.h.ế.t thay hay không? Lẽ nào có chuyện mờ ám gì đó?”
Bà Chung càng nói càng thấy hợp lý, tự cho rằng con trai mình chắc chắn là bị vu oan, vừa dứt lời đã định xông đến đồn cảnh sát đòi công bằng. Chung Mạn lập tức ngăn bà lại, nói: “Mẹ, mẹ mới từ đồn về còn gì. Họ đã không cho mẹ thăm, mẹ còn tìm đến không phải sẽ khiến họ chán ghét sao? Cứ để con đi một chuyến thương lượng thử xem, nói không chừng còn được gặp nó.”
“Vậy à…..” Bà Chung có chút lo lắng, phân vân không biết có nên đi theo hay không. Ánh mắt của quét đến Mạc Lâm đứng bên, kéo lấy anh ta nói: “Tiểu Mạc à, cháu có đi cùng Tiểu Mạn không?”
“Có ạ.” Mạc Lâm gật đầu, nhưng Chung Mạn đứng cạnh lại nói: “Không phải chuyến bay của anh…….”
“Chuyện gì cũng không gấp bằng chuyện này.”
Những lời này của Mạc Lâm quả thực đã khiến ông bà Chung vô cùng tán thưởng, thầm nghĩ đây mới là người đàn ông có trách nhiệm, là con rể tốt! Vì muốn suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái, bà Chung nói: “Vậy hai con mau đi đi. Minh Hi ở đây để mẹ trông là được rồi.”
“Cháu muốn đi cùng.”
“Chuyện người lớn trẻ con không nên xen vào.” Bà Chung ra sofa ngồi rồi ngoắc tay với cậu. “Ngoan! Ra đây ngồi.”
Diệp Minh Hi vẫn cứ ngoan cố đứng đó, bầu không khí nhất thời trở nên bế tắc. Bà Chung vốn đã không còn kiên nhẫn, lúc này vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Chung Mạn thấy thế mau chóng nhắc nhở Diệp Minh Hi: “Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, giờ đi nghỉ trước đi.”
“Em……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-159.html.]
“Đừng có làm chị thêm phiền não, được không?” Chung Mạn hiếm khi nặng lời. Gần đây cô bị điện thoại quấy rầy nhiều lần khiến cho đầu óc rất căng thẳng, hôm nay lại xảy ra việc này, thật sự không còn nhẫn nại để dỗ dành Diệp Minh Hi thêm nữa. Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn kiên quyết nói vậy, hiểu rằng lúc này bướng bỉnh cũng không được gì, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Chung Mạn và Mạc Lâm ra ngoài, hai vợ chồng nhà họ Chung nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, đợi chờ tin tốt từ con gái.
Reng reng reng reng…. reng reng reng reng……
Đúng là chuông điện thoại, nhưng lại là di động của Diệp Minh Hi.
Hai người đổi thành chằm chằm nhìn vào di động của cậu ngay tức thì. Trên màn hình điện thoại không hiển thị tên người gọi đến, Diệp Minh Hi đứng lên đi tới phòng Chung Mạn nghe điện.
“A lô?”
“Tại sao mày vẫn chưa chịu về?” Từ trong điện thoại truyền đến giọng của một người đàn ông mà Diệp Minh Hi vô cùng khinh bỉ. “Nếu mày còn lề mề, tội g.i.ế.c người của Chung Minh có tẩy thế nào cũng sẽ không hết được.”
“Ngoài mấy thủ đoạn này ra, ông không còn chuyện gì để làm nữa à?” Diệp Minh Hi hừ một tiếng. “Đừng có gọi điện cho tôi nữa, tôi không còn là đứa trẻ yếu ớt mặc các người ức h.i.ế.p nữa đâu.”
Dứt lời, cậu thẳng tay cúp máy.
Tuy Chung Mạn lúc nào cũng than trách em trai mình, nhưng Diệp Minh Hi biết rõ cô là người chỉ nói năng chua ngoa thôi, ngược lại rất mềm lòng. Nếu Chung Minh bị bắt, chắc chắn cô sẽ phải khóc vài ngày, chỉ sợ còn áy náy cả đời. Nếu cô biết tất cả đều là âm mưu của bác cả, cô nhất định sẽ coi bác cả là cái đinh trong mắt. Về phần có lấy chuyện này mà thù hận luôn cả cậu hay không thì chưa thể biết được.
Tính tình Chung Mạn rất cố chấp. Một khi đã căm ghét, muốn thay đổi suy nghĩ của cô không phải chuyện đơn giản.
Tuy cậu đã cúp điện thoại của bác cả, tuy cậu chỉ có thể ngồi chờ ở nhà, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ khoanh tay đứng nhìn, làm gia tăng khả năng Chung Mạn căm hận mình. Cậu mở danh bạ tìm số của Trương Dũng, quay số.
“Cha tôi không quản lý cảnh sát khu ấy, nhưng cũng không phải là không có cách.” Trương Dũng nghe Diệp Minh Hi kể ra tình hình hiện tại, không dám tùy tiện đồng ý, mà hỏi lại: “Không phải lần trước cậu nói sẽ thay anh đây nghĩ cách giải quyết chuyện Lý Linh à? Thế nào, còn chưa nghĩ ra hả?”