Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:25:34
Lượt xem: 2

Chuyện Trương Dũng thầm mến Lý Linh, Diệp Minh Hi đã biết từ lâu, thậm chí còn từng dùng việc này uy h.i.ế.p Trương Dũng. Vì vậy Trương Dũng mới coi cậu như bạn bè, muốn cậu giúp mình tìm cách theo đuổi Lý Linh. Khi đó Diệp Minh Hi chỉ qua loa đáp lại, bây giờ Trương Dũng nhắc lại chuyện xưa, hiển nhiên là có ý “Cậu không tận sức giúp tôi, tôi cũng không cần phải tận sức giúp cậu”.

“Tôi đã nghĩ ra cách rồi, chẳng qua còn chưa lên kế hoạch chi tiết. Sau khi làm xong chắc chắn sẽ nói cho anh biết.” Diệp Minh Hi nửa thật nửa giả nói.

“Vậy à, thế anh đây sẽ giúp cậu nghe ngóng xem sao. Chuyện này cậu nghĩ nhanh nhanh lên đấy.” Trương Dũng nói lại mấy câu mới chịu cúp máy.

Lúc này, Chung Mạn và Mạc Lâm đang đi qua đi lại ở đồn cảnh sát. Mạc Lâm đã sớm nhờ luật sư của mình tìm một người bạn luật sư khác tới nơi nhỏ bé này hỗ trợ. Sau khi anh ta đã làm quen với luật sư Phương, hai người liền cùng nhau tới đồn cảnh sát sắp xếp.

Thấy họ có luật sư, đồn cảnh sát cũng không dám giấu người, trì hoãn một hồi cuối cùng cũng chịu đưa họ vào gặp Chung Minh. Chung Mạn theo cảnh sát đến một căn phòng nhỏ, bên trong có vài người đang ngồi đó. Ánh mắt cô tìm kiếm, dừng lại ở bóng dáng suy sụp tinh thần ngồi tựa nơi góc tường. Cô không dám chắc chắn đi tới gần hô to: “A Minh?”

Người ngồi trong góc tường nhanh chóng quay đầu lại, miễn cưỡng ti hí đôi mắt tím bầm, thấy người đến là Chung Mạn, lập tức kích động la lên: “Chị!”

“A Minh, em không sao chứ?” Cô bổ nhào đến kiểm tra vết thương của cậu ta, thấy đứa em trai vốn ốm yếu trắng bệch lại bị đánh tới nỗi mồm tái mũi sưng, suýt chút nữa cô không nhận ra được. Thiếu chút nữa cô đã rơi nước mắt, hết sức phẫn nộ. “Ai đánh em bị thương thế này?”

Nếu như vết thương này là do người bên công an làm, cô có liều mạng cũng phải đòi được công bằng cho em trai!

“Là mấy tên hèn hạ ở tiệm net! Bọn nó đông người, còn lấy ghế đánh em, em chỉ có một mình không thể làm gì…..” Chung Minh được nuông chiều từ bé, nào có phải chịu tủi thân thế này bao giờ? Vừa gặp được người thân, bị người ta đánh, bị tra hỏi, ở chung cùng những phạm nhân khác, đủ các loại oan khuất lẫn bất an bùng lên trong nháy mắt, rốt cuộc không kìm được mà “Oa” một tiếng rúc đầu vào bả vai Chung Mạn khóc lóc ỉ ôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-160.html.]

Chung Mạn để mặc cho cậu ta khóc, nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho chị nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bộ đồ Blizzard* của em bị trộm mất, đám người kia còn chê em kém cỏi, nói chúng nó đang ở ngay tiệm internet gì đó, thách em có dám tới không. Bộ trang bị kia em phải bỏ ra mấy chục triệu mới thu thập được, không thể để bọn nó lấy mất, liền đến tiệm net tìm chúng nói chuyện. Ai ngờ vừa đến bọn chúng liền đánh em, còn bảo em ngu xuẩn, thật sự tới tận cửa để bọn chúng đánh…..” Chung Mạn thút thít giải thích, nói đến vết thương lại khóc lóc một hồi, thành ra mấy câu đơn giản cũng phải hết năm phút mới nói xong.

*Một bộ trang bị trong game do Blizzard Entertainment, Inc. một công ty phát triển và phát hành trò chơi điện tử của Mỹ phát hành.

Chung Mạn nghe được, mặc dù cảm thấy em trai bị đánh quả thực là rất đáng thương, nhưng cậu ta cũng thật là ngốc nghếch. Nhớ lại tội g.i.ế.c người mà mẹ nói đến, cô vội hỏi: “Em đánh trả rồi hả? Đánh bọn chúng rồi à?”

“Em cũng không rõ, khi ấy tay em vung loạn lên, không biết có đánh trúng bọn nó không……” Chung Minh thấy sắc mặt Chung Mạn trở nên nghiêm trọng, cũng cảm giác được có điều kỳ lạ. “Chị…. Có phải có vấn đề gì không?”

“Họ nói…..” Nhìn bộ dạng thảm thương của Chung Minh, Chung Mạn có chút không đành lòng, nhưng lại không thể không nói với cậu. “Họ nói có một người bị em đánh bị thương rất nặng, bây giờ còn đang ở bệnh viện chưa tỉnh.”

“Đám người đó đánh em một trận, em còn chưa phải đến bệnh viện, bọn chúng lại bị thương nặng cơ á?!” Chung Minh kích động, không thể tin nổi mà gào lên. “Sao có thể, bọn nó cầm ghế quật em mạnh như vậy em còn không làm sao. Em lấy tay phẩy hai cái sao chúng nó hôn mê luôn được?”

“Chuyện này….” Chung Mạn cũng không biết phải trả lời thế nào, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Mạc Lâm. Mạc Lâm thuận theo nói: “Anh sẽ nhờ luật sư yêu cầu bệnh viện đưa ra báo cáo thiệt hại hoàn chỉnh, tra rõ xem có phải người nọ thật sự bị em tấn công mà hôn mê hay không.”

“Anh Mạc, cám ơn anh!” Chung Minh xúc động nói lời cảm ơn, giống như chỉ cần có bản báo cáo, bản thân có thể gột rửa được tội danh.

“Lại đây, đây là quần áo và đồ ăn mẹ gửi cho em. Bọn chị sẽ mau chóng nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh để đưa em ra ngoài. Trong khoảng thời gian này em phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng gây chuyện nữa, biết không?”

Loading...