Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-02-10 21:49:26
Lượt xem: 2
(*Phức cảm Oedipal, còn có tên gọi là Phức cảm Oedipus, là một thuật ngữ được Sigmund Freud sử dụng trong học thuyết các giai phát triển tâm lý tính dục, mô tả cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tỵ, giận dữ với người cha mẹ cùng giới. Về cơ bản, một cậu bé sẽ cảm thấy mình đang phải chiến đấu với cha để có được mẹ, trong khi đó, bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha. Theo Freud, trẻ coi cha mẹ cùng giới tính là một kẻ thù phải chiến đấu để có được sự chú ý và tình cảm của người cha mẹ khác giới kia.)
Bây giờ vấn đề là, cô phải tìm được một cách nào đó để khiến cho Minh Hi chuyển thứ tình cảm sai lầm này sang một người khác phù hợp hơn mà không làm tổn thương cậu.
Nếu cô kiên quyết cự tuyệt sự thân mật của cậu, nhất định cậu sẽ có cảm giác bị vứt bỏ, hơn nữa còn ôm hết trách nhiệm vào mình. Cậu sẽ cho rằng bản thân đã gây ra chuyện gì xấu xa. Vì vậy cô không thể từ chối quá mức dứt khoát được.
Nhưng nếu không từ chối, liệu cậu có làm ra chuyện gì nghiêm trọng hơn hay không?
Chung Mạn phiền não lăn qua lăn lại trên giường. Cô không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, muốn tìm người hỏi ý kiến cũng không biết phải tìm ai, tìm đến người không mấy thân thuộc lại sợ họ nhiều lời đi nói lung tung khắp nơi….. Bình thường cô có vấn đề gì đều tìm đến Mạc Lâm, nhưng việc này rõ ràng không thích hợp để Mạc Lâm biết.
Chung Mạn chợt len lén đứng lên, lặng lẽ mở cửa phòng chạy ra phòng khách lên mạng tìm tài liệu. Xem qua hơn chục đầu tư liệu, cuối cùng cũng thấy một đoạn viết “Con trai sau khi lớn lên biết được không thể lấy mẹ mình, mới bắt đầu để mắt tới những cô gái khác. Thông thường họ đều chọn phải người có chung một số đặc điểm với mẹ họ.”
Chung Mạn đọc đến đây, liền bừng tỉnh đại ngộ! Đúng thế, đứa con trai nào cũng có mother complex, nhưng lúc trưởng thành vẫn đều có thể tìm được bạn gái, cũng không thấy ai đi lấy mẹ mình thật. Như vậy có nghĩa là Minh Hi đang ở giai đoạn chuyển tiếp, qua một thời gian cậu tự nhiên sẽ nhận thức được, phải không?
Cô càng nghĩ càng thấy có lý, quyết định cần phải tiếp tục làm một người chị tốt bụng, chờ đến một ngày cậu hiểu ra là được. Tâm tình trở nên thoải mái, Chung Mạn an tâm tắt máy tính quay về phòng. Không cần phải nói, đêm đó cô đương nhiên ngủ được một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau thức dậy, phát hiện trên bàn ăn không chỉ có bữa sáng nóng hổi, mà chiếc hộp gấm nhỏ bị Diệp Minh Hi đoạt lấy cũng được đặt ngay ngắn trên đó, Chung Mạn cảm thấy thời gian quả nhiên là giải pháp tuyệt nhất. Không phải là Minh Hi đã thừa nhận sai lầm của mình, bằng lòng trả lại nhẫn cho cô đấy sao? Chứng tỏ dục vọng độc chiếm của cậu đã hạ thấp rồi đúng không?
Chung Mạn mang tâm trạng vui sướng ấy mà ăn xong bữa sáng, ung dung xách túi đi làm, hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng việc cô buông lỏng cảnh giác chính là mục đích của Diệp Minh Hi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-165.html.]
Đợi đến tối cô về nhà, kế hoạch săn mồi mà Diệp Minh Hi đã mưu tính mất hơn một ngày mới bắt đầu tiến hành.
Chung Mạn vẫn như trước, vừa vào đến cửa là bổ nhào lên sofa, dụi mặt vào chiếc gối ôm mềm mại, bên tai lại nghe thấy Diệp Minh Hi săn sóc hỏi: “Mệt lắm à?”
“Phải, mệt c.h.ế.t đi được.” Chung Mạn uể oải đáp lại. Vụ án của Chung Minh, đơn kiện của Diệp Sùng Đức, lời cầu hôn của Mạc Lâm, đủ thứ rắc rối đều đè nặng lên vai cô. Cô nghĩ đến nát cả óc cũng không ra được cách nào.
Đang lúc nằm ngơ ngẩn trên sofa, có gì đó chợt nhẹ lướt qua làn da non nớt sau cổ cô, toàn thân run lên. Cô đang muốn hỏi Diệp Minh Hi tại sao lại chạm vào đầu cô, hai bên vai bỗng nhiên nóng hầm hập khiến cô sợ đến không thốt nên lời. Diệp Minh Hi thấy cô không nói gì, hai tay càng thêm trắng trợn bóp vai cô.
Hai tay Chung Mạn khẽ động đậy muốn trở người, “Không…..”
“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay Diệp Minh Hi ấn xuống hông cô, đẩy cô về lại sofa. “Nghe nói mát xa làm giảm mệt mỏi rất hiệu quả. Em phải mất một ngày học từ video mới xong, chị cứ để em thử xem, được không?”
Cố tình kể lể bản thân nỗ lực cả ngày, cộng thêm giọng điệu thành khẩn, Diệp Minh Hi đoán chừng Chung Mạn sẽ đồng ý.
Quả nhiên, cô ngoan ngoãn nằm lại.
Thấy cô ngầm ưng thuận, Diệp Minh Hi chuyên tâm dùng mười ngón tay xoa nắn bờ vai cô. Qua lớp quần áo mỏng manh, cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt từ cơ thể cậu. Thế nhưng cậu không hề có hành động nào khác thường, Chung Mạn cũng không thể nói gì.
“Thoải mái không?” Giọng nói của Diệp Minh Hi trầm đục như của một người đàn ông trưởng thành truyền đến kề sát bên tai, cô có chút mất tự nhiên co rúm lại. Nghĩ nghĩ một hồi lại thấy mình không thể lơ đi tấm lòng của Diệp Minh Hi, chỉ đành kiềm chế hết mức, cố dùng giọng nói thường trả lời: “Thoải mái.”