Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:46:04
Lượt xem: 1

“Đi thôi.” Cậu mở cửa, đi ra ngoài trước. Chung Mạn vốn còn muốn hỏi cậu tại sao lại không đi học, nhưng thấy thái độ của cậu thế này, tự biết có hỏi cũng vô ích, cũng mở miệng nữa. 

Hôm nay Chung Mạn cố ý xin nghỉ phép. Mạc Lâm vốn định dành hai tiếng đưa cô đi nhưng bị cô từ chối. Cô biết bây giờ công ty đang có một cuộc hội nghị quan trọng, không nên bắt Mạc Lâm nghỉ việc đi làm tài xế cho cô.

Xuống đến dưới lầu, có một người đang đợi cô, đó là luật sư Tạ.

“Cô Chung, tôi thuận đường tới đón cô.”

Chung Mạn vừa mừng vừa lo. Cô biết với luật sư Tạ mà nói vụ kiện của cô quá nhỏ, không cần phải lấy lòng một khách hàng bé tí như cô. Quả nhiên lên xe chưa được bao lâu liền nhận được điện thoại của Mạc Lâm:

“Luật sư Tạ đã tới chưa?”

“Em biết ngay là anh lại làm phiền luật sư Tạ mà.” Khóe môi Chung Mạn nhếch lên tràn đầy ý cười.

“Có người đi cùng vẫn tốt hơn.”

“Minh Hi đi theo giúp em mà.” Chung Mạn quay đầu lại nhìn Minh Hi. Câu đang hỏi luật sự Tạ những vấn đề xoay quanh vụ kiện nhưng vẫn một mực chú ý đến cô, nhận thấy cô đang nhìn mình liền mỉm cười với cô một cái.

“Cậu ấy biết rồi à?” Chung Mạn không thể trông thấy Mạc Lâm đang nhíu mày. Anh ta chưa bao giờ muốn Diệp Minh Hi tham gia vào việc này. Ngay cả sự có mặt của anh ta cũng khiến Diệp Minh Hi bất mãn, phá rối đủ kiểu như thế. Hiện tại đối với sự uy h.i.ế.p vô cùng lớn từ anh ta, không biết Diệp Minh Hi sẽ làm ra chuyện gì.

“Ừm, dù sao thì việc này cũng liên quan đến nó, có giấu cũng chẳng giấu được bao lâu.” Chung Mạn tuyệt nhiên không hề hay biết đến lo nghĩ của Mạc Lâm, không biết được anh ta đang tính toán chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-170.html.]

Đến tòa án, luật sư Tạ thông thuộc lối đi dẫn họ vào trong. Đó là một gian phòng bình thường cùng mấy chiếc bàn lớn, bên trái là nguyên đơn, bên phải là bị đơn, ở giữa là thẩm phán và luật sư.

Hiện thực khác xa so với tưởng tượng của Chung Mạn. Có lẽ là do hồi nhỏ xem quá nhiều phim Hồng Kông, Chung Mạn vẫn luôn cho rằng toà án phải có bức tường màu gỗ, rồi cả song sắt đen kịt giam giữ bị cáo, luật sư ai nấy đều đội tóc giả màu trắng, mặc áo bào đen…… Hừm, hiện thực đã chứng minh phim Hồng Kông rõ ràng là hại người xem bị ngộ nhận mà.

Bởi hoàn cảnh thực tế chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng, Chung Mạn đã bớt căng thẳng không ít. Hơn nữa trông luật sư Tạ có vẻ rất đáng tin cậy, lúc thẩm phán đi ra còn cùng anh ta chào hỏi mấy câu, Chung Mạn liền cảm thấy án kiện này vẫn còn hy vọng.

Ngày thứ nhất của phiên tòa không hề khiến Chung Mạn phải căng thẳng quá mức. Thẩm phán hỏi cô có nhận tội hay không, cô nói cô không nhận. Sau đó hết thảy đều là luật sư Tạ nói thay, tranh luận kịch liệt với luật sư của Diệp Sùng Đức một phen. Luật sư Tạ trình lên một xấp tư liệu làm bằng chứng. Thẩm phán thấy xấp tư liệu đó khá dày, tuyên bố cần phải nghiên cứu một thời gian, sẽ tái thẩm sau.

Đây đương nhiên là tin tốt cho Chung Mạn. Chiến thuật kéo dài thời gian đã có tác dụng!

Đang định rời đi, Diệp Minh Hi đột nhiên nói với Chung Mạn “Em cần nói chuyện với bác cả một lúc” rồi tới gần Diệp Sùng Đức. Chung Mạn muốn ngăn nhưng không kịp, cũng không thể qua đó, đành phải đứng từ xa trông theo cuộc trò chuyện của hai người.

“Diệp Sùng Đức, ông muốn gì thì nói thẳng ra, giờ tôi sẽ ký tên luôn. Về sau ông đừng có đến đây quấy rầy nữa.”

Diệp Minh Hi suy tư cả đêm qua, cảm giác như hướng suy nghĩ của mình đã sai lầm rồi. Cậu không muốn về lại nhà của Diệp Sùng Đức, Diệp Sùng Đức cũng chưa hẳn đã muốn cậu quay về thật. Có lẽ ông ta phát hiện ra cậu còn thứ gì đó mới muốn tranh giành bức ép Mạn Mạn. Chỉ cần thứ đó tới tay, mình cũng chỉ là đồ bỏ đi, Diệp Sùng Đức ném còn không kịp, nhất định sẽ không thèm cướp đoạt.

Bởi vậy, chỉ cần cậu đưa cho Diệp Sùng Đức thứ ông ta muốn, Chung Mạn sẽ không phải phiền muộn nữa.

Vấn đề bây giờ là, cậu căn bản không biết thứ Diệp Sùng Đức muốn là gì. Song chỉ cần có thể ở bên Chung Mạn, là gì đi chăng nữa cậu cũng không quan tâm.

“Minh Hi, sao cháu lại nói vậy. Bác cả thật sự hi vọng cháu sẽ trở về mà.” Diệp Sùng Đức nói bằng giọng điệu chân thành.

“Ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?” Diệp Minh Hi hừ một tiếng, “Nếu ông không nói ngay, tôi sẽ về luôn. Cho dù ông có đánh đập thế nào bỏ đói thế nào, tôi cũng thà quyên góp vào hội từ thiện chứ sẽ không ký tên cho ông.”

Loading...