Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:46:12
Lượt xem: 3

Thấy ánh mắt Diệp Minh Hi đầy vẻ hung hãn, Diệp Sùng Đức có chút do dự. Diệp Minh Hi thấy vậy lại hừ thêm một tiếng rồi quay người ra vẻ vội vã bỏ đi. Diệp Sùng Đức đứng sau lưng lập tức nói với theo: “Mày phải biết là thằng họ Chung kia còn đang bị giam lại trong đồn cảnh sát. Tao muốn uy h.i.ế.p đứa con gái kia cũng chẳng khó gì……”

“Tôi nhớ Diệp Linh và Diệp Triết hình như còn đang đi học. Ở trường đó tôi quen rất nhiều người…..” Nhắc đến con gái của Diệp Sùng Đức, quả nhiên sắc mặt ông ta liền thay đổi. Lúc này Diệp Minh Hi mới lạnh lùng nói: “Đừng có làm liên lụy đến người khác. Tôi không động vào ông không có nghĩa là tôi không thể động vào ông.”

Thực ra Diệp Minh Hi chỉ đang dọa dẫm Diệp Sùng Đức. Vốn dĩ cậu chỉ quen hai người có thế lực, khả năng của Tần Tâm Lan thì không với được tới đó, Trương Dũng còn đang lo liệu chuyện Chung Minh, không thể ra tay giúp đỡ thêm được.

Nuôi dưỡng Diệp Minh Hi cũng không phải là mục đích của Diệp Sùng Đức. Thấy cậu đã chủ động đồng ý phối hợp trực tiếp với mình như vậy, ông ta cũng không thèm làm bộ làm dáng nữa, nói với Diệp Minh Hi:

“Mày không muốn về cũng được, nhưng không thể ở lại thành phố X. Tao sẽ cho mày đi nước ngoài học ở trường tư thục, xem như là thay mặt ba mẹ mày gửi mày sang.”

“Đưa tôi ra nước ngoài?” Diệp Minh Hi nhất thời không thể hiểu nổi ý đồ của Diệp Sùng Đức, nhưng có thể khẳng định chắc chắn ông ta không hề có lòng tốt như thế. “Tôi không đi, ông muốn gì thì nói hẳn ra, đừng quanh co nữa.”

“Nếu không phải ba mẹ mày đặt ra điều kiện đó, tao còn phải phiền phức thế này sao?” Diệp Sùng Đức nhận thấy không thể giải quyết nhanh gọn được, đành phải nói toạc ra. “Hai đứa nó chuẩn bị cho mày cái gì mà quỹ giáo dục, quy định là phải cho mày đi học trường học ở nước ngoài, phải có giấy báo nhập học, người giám hộ cũng phải tham dự hoạt động của trường học bao nhiêu lần thì mới được lĩnh tiền. Chứ mày nghĩ tao ăn no rửng mỡ tự nhiên đi tìm mày dẫn về chắc?”

Diệp Sùng Đức nói không sai. Đến năm Diệp Minh Hi hai mươi tư tuổi, số tiền còn lại trong quỹ sẽ được quyên góp cho hội từ thiện, đây cũng là vì không muốn Diệp Minh Hi dựa dẫm vào ba mẹ. Vì thế cho nên trước đó Diệp Sùng Đức phải nhanh chóng vơ vét hết số tiền. Ông ta định sau khi dẫn Diệp Minh Hi về thì quăng luôn ra nước ngoài, học phí lẫn phí chăm sóc trong quỹ đều an an ổn ổn nằm trong túi mình, còn yêu cầu tham gia hội họp ở trường học thì coi như tiện đường ngồi mười phút đồng hồ đưa vợ con đi du ngoạn ngắm cảnh. Đương nhiên là tiền đi du lịch cũng sẽ được thanh toán bằng tiền quỹ.

Diệp Minh Hi không ngờ tới lúc c.h.ế.t ba mẹ vẫn còn lo lắng cho mình đến vậy, trong chốc lát không thể thốt nên lời, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi không ra nước ngoài. Ông bảo luật sư liên lạc với tôi, để xem có thể rút hết tiền trong quỹ không.” Luật sư mà cha mẹ ủy thác năm đó bị Diệp Sùng Đức mua chuộc. Có lẽ quỹ này không phải do tên luật sư kia quản lý nên bọn chúng mới không có cách nào lấy tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-171.html.]

Lời nói quá thẳng thắn của Diệp Minh Hi làm cho Diệp Sùng Đức sững sờ, ngơ ngác nói: “Được.”

“Chuyện đã giải quyết xong. Ông cũng nên mau chóng rút đơn kiện, thả cả Chung Minh ra đi.”

“Đương nhiên rồi.” Muốn hại người thì cũng cần phải tiêu một số tiền lớn. Diệp Sùng Đức không có việc gì thì sẽ không ngu ngốc đi đốt tiền như vậy.

Cảm giác được Chung Mạn cứ nhìn sang bên đây mãi, Diệp Minh Hi biết là cô đang lo lắng, quay sang cười cười với cô. Sau khi vứt lại một câu “Cứ vậy đi” cho Diệp Sùng Đức liền trở về bên cạnh Chung Mạn.

“Không sao chứ?” Chung Mạn thấp giọng hỏi, “Chúng ta có luật sư Tạ ở đây. Nếu ông ta dám làm gì xằng bậy thì mình kiện luôn ông ta.”

“Đừng lo, em không sao cả.” Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn còn chưa yên tâm, đưa tay vò rối tóc cô, cô liền khẽ kêu lên: “Sao mấy người toàn thích đùa như vậy chứ!”

Thấy vẻ mặt giả bộ tủi thân của Chung Mạn, cậu lại duỗi nanh vuốt ra. Chung Mạn lùi về sau hai bước giơ tay che chắn đỉnh đầu của mình, phòng trường hợp cậu lại làm càn.

Cuối cùng cũng khiến cô quên đi mấy chuyện buồn phiền kia, Diệp Minh Hi không trêu chọc cô nữa, mỉm cười nói với cô:

 “Chúng ta về nhà thôi!”

Loading...