Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:44:50
Lượt xem: 1

Chung Mạn hét lên rồi lùi lại hai bước, Diệp Minh Hi đứng sau thấy thế liền nhanh chóng đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cửa, trên cửa…” Chung Mạn hoảng hốt giơ tay chỉ vào cánh cửa. Thế nhưng Diệp Minh Hi chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay đầy m.á.u của cô, hốt hoảng hỏi: “Chị có bị thương không?”

“Không, không!” Chung Mạn kích động phất phất tay rồi lại chỉ vào cánh cửa. Minh Hi thấy cô không có gì đáng ngại mới đi về phía trước.

Căn hộ của Chung Mạn có hai cái cửa, cửa bên trong được làm bằng gỗ, cửa bên ngoài được làm bằng thép. Diệp Minh Hi còn chưa đến gần thì đã thấy m.á.u đang chảy tí tách trên cửa thép. Trước cửa còn có một vũng m.á.u đỏ tươi đang có chiều hướng chảy ra bên ngoài. Sợ m.á.u dính vào giày, Chung Mạn vịn tay vào tường lùi lại hai bước.

Diệp Minh Hi không hề sợ hãi bước vào vũng máu. Cậu đã nhìn thấy có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở cửa bên trong, nhưng cậu vẫn bình tĩnh tiếp tục mở khóa cửa thép ra. Sau đó lùi lại một bước, kéo cánh cửa sang một bên làm cho đồ vật bên trên cửa gỗ bày ra trước mắt.  

Đó là một con cá bị cắt làm ba phần, cơ thể sưng to của nó đã bị ba chiếc đinh đóng chặt trên cánh cửa. Ba khúc cá bị cắt đứt không ngừng ngọ nguậy dữ dội trên tấm cửa. Bởi vì cử động điên cuồng nên chỗ bị cắt không ngừng chảy máu. Miệng cá cũng cố gắng thở ra một cái, phần đuôi vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc mà nó không hề hay biết càng giãy giụa thì phần thịt mỏng manh của nó càng bị đinh sắt đ.â.m sâu, cọ xát làm cho m.á.u b.ắ.n ra tung tóe.

Máu b.ắ.n cả lên cơ thể và khuôn mặt của Diệp Minh Hi. Cậu đang định dùng tay nhổ mấy cái đinh kia ra thì đằng sau chợt truyền đến giọng nói run rẩy của Chung Mạn:

“Đừng rút, chúng ta phải gọi cảnh sát.”

Nửa giờ sau cảnh sát đến. Họ cầm máy ảnh chụp lại hiện trường vụ án, sau đó dẫn hai người về cục cảnh sát lấy lời khai.

“Cô Chung, cô có thù oán với ai không?”

“Gần đây tôi có một vụ kiện nhưng tôi không biết chuyện này có liên quan gì không?” Kỳ thật, trong thâm tâm Chung Mạn chắc chắn rằng chuyện này có liên quan đến Diệp Sùng Đức, nhưng cô cũng không thể nói như vậy được.

Cảnh sát tiếp tục hỏi hai người thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng nói với cô: “Được rồi, chúng tôi sẽ tìm bảo vệ để kiểm tra camera. Nếu có tin gì, chúng tôi sẽ báo lại với cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-177.html.]

“Văn phòng công an có thể kiểm tra thường xuyên ở đây không?” Chung Mạn cảm thấy nếu cứ ra về như vậy thì việc báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

“Chúng tôi rất bận, cũng không phải là bảo vệ của khu cô sống. Vì thế chúng tôi không thể ở đây tuần tra thường xuyên được.” Nhìn thấy Chung Mạn bất lực, vị cảnh sát cũng chỉ miễn cưỡng nói: “Như thế này đi, tôi sẽ nói chuyện với bảo vệ của khu này, nhắc họ chú ý nhiều đến nhà cô là được. Cô là phụ nữ, khi ra vào phải hết sức cẩn thận.

“Cảm ơn anh.” Biết vị cảnh sát này cũng được coi là tốt bụng, Chung Mạn không dám đưa thêm yêu cầu gì nữa. Lúc cô đang định về thì Mạc Lâm và luật sư Tạ vội vã đến.

Vừa nãy Chung Mạn nghĩ việc này có liên quan đến Diệp Sùng Đức nên khi cảnh sát hỏi cô có luật sư không, cô đã nói tên luật sư Tạ. Luật sư Tạ đã liên lạc cho Mạc Lâm và cùng anh ta tới đây.

“Có chuyện gì vậy?” Mặc Lâm nhìn thấy trên người Chung Mạn và Diệp Minh Hi đều dính máu, lo lắng hỏi:

“Giải quyết xong rồi, bọn em đang định về nhà.’

“Luật sư Tạ không nói với em là phải đợi anh ta đến giải quyết sao?”

“Cảnh sát chỉ hỏi qua về thứ kia thôi, cũng không hỏi bất kì điều gì khác.” Nếu có điều gì liên quan đến vụ kiện thì Chung Mạn nhất định sẽ không nói mà đợi luật sư đến.

“Để anh bảo luật sư Tạ đi hỏi thử.” Dứt lời, Mặc Lâm đi đến chỗ luật sư Tạ nói nhỏ vài câu rồi lại quay về: ‘Được rồi, luật sư Tạ nói việc này cứ để anh ấy giải quyết. Chúng ta có thể đi về trước.”

“Vậy thì đi thôi.” Đã phải chịu đủ sợ hãi lại còn phải ở lại lấy lời khai, Chung Mạn đã quá mệt mỏi. Cô chỉ muốn mau chóng được về nhà.

“Em còn muốn về nhà mình sao?” Mặc Lâm ngạc nhiên hỏi “Bọn họ có thể đem thứ dơ bẩn kia đóng lên cửa nhà em, chứng tỏ họ biết rõ chỗ ở của em, cũng biết hành tung của em. Cũng may lúc đó em không ở trong nhà, nếu không nhất định họ sẽ bắt em lại. Vì vậy nếu em vẫn còn sống ở đó thì thật sự quá nguy hiểm.”

“Nhà của mình mà em cũng không thể trở về sao?” Bị kích động đến mức căng thẳng, tinh thần mệt mỏi đã sớm khiến Chung Mạn khóc không ra nước mắt. Cô vẫn luôn muốn xây một căn nhà dành riêng cho bản thân. Năm đó khi cô vẫn còn là một nhân viên nho nhỏ, tiền lương chỉ 4000 nhân dân tệ 1 tháng, cô cũng tình nguyện trả 3000 tệ 1 tháng để mua trả góp căn nhà cho riêng mình. Tất cả chỉ vì muốn được tùy ý nghỉ ngơi, trốn tránh những thứ mình không muốn làm. Một mình một mái ngói, tự do tự tại.

“Anh sẽ về nhà sắp xếp đồ đạc cùng em. Tạm thời em và Minh Hi hãy đến nhà anh ở một thời gian đi.”

Loading...