Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:34:12
Lượt xem: 2

Chung Mạn và Mạc Lâm đang ngủ say trong phòng, chỉ còn Diệp Minh Hi nằm trằn trọc trên ghế sofa ngoài phòng khách. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa kính thắp sáng căn phòng tối đen. 

Trong đêm tối, một cảm giác bất an lan truyền mạnh mẽ đè nén trong lồng n.g.ự.c cậu, khiến cậu không thể vùng vẫy, lại càng không thể thoát ra.

Vì cậu ít tuổi nên Chung Mạn không chấp nhận cậu.

Vì tuổi tác nên cậu không có quyền kiểm soát cuộc sống của chính mình.

Cũng vì tuổi tác mà cậu không thể lựa chọn nơi để đi.

Cậu cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Tuổi tác là thứ duy nhất mà cậu không thể kiểm soát được, cũng là thứ duy nhất khiến tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Thực sự không còn cách nào khác sao? Cậu chỉ muốn được ở bên cô mãi mãi mà thôi, tại sao lại khó khăn đến vậy?

Đột nhiên, trái tim cậu nhói đau. Cậu lấy tay ép chặt lồng n.g.ự.c mình rồi nằm cuộn tròn trên ghế sofa, nhưng cả mũi và miệng đều hít thở không thông. Cậu muốn chạy trốn nhưng trái tim ở trong lồng n.g.ự.c vẫn đau nhói, đau đến mức lan truyền cả vào xương tủy. Căn bản không có chỗ nào cho cậu trốn tránh khỏi nỗi đau đớn này. 

Chẳng lẽ, cậu cứ như vậy mà phải một mình mang theo nỗi đau đi về phương xa, trơ mắt nhìn cô kết hôn rồi sinh con hay sao?

Cậu không cam lòng, không cam lòng!

Trong màn đêm, Minh Hi cố đứng lên đi về phía ba lô của mình. Chiếc ba lô màu đen được chiếu sáng bởi ánh đèn bên ngoài. Chiếc ba lô này là một trong những món quà xa xỉ mà Chung Mạn đã dùng tiền làm thêm của mình để mua cho cậu. Nó chứa đựng đầy sự quan tâm và áy náy của cô dành cho cậu. Đứng trước ánh sáng và sự ấm áp này, Diệp Minh Hi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi không dám động đậy.

Nhưng nếu như không cược vào canh bạc cuối cùng này, cậu sẽ mất tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-182.html.]

Diệp Minh Hi nghiến răng mở khóa balo lấy từ trong ngăn nhỏ ra một đồ vật rồi nhét vào túi quần. Sau đó, cậu nhăn mày đau đớn, quay trở về ghế sofa, lấy chăn che kín đầu. Dường như điều này có thể che giấu đi sự rối loạn trong tâm trí cậu.

Cậu trằn trọc không ngủ cho tới sáng. Mãi cho tới khi mặt trời nhô lên cao, xuyên qua cửa sổ tỏa những tia nắng ấm áp rọi sáng căn phòng thì những suy nghĩ và nỗi buồn của cậu mới tan biến.

Để có thể ở cạnh cô, cậu quyết định đánh cược.

※ ※ ※ ※ ※

Hôm nay, Mạc Lâm và Lục Hữu Lương phải gặp mặt khách hàng. Vì thế Chung Mạn đi về nhà trước. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Mỉm cười hạnh phúc mở cửa, quả nhiên trong nhà tràn ngập mùi vị của thức ăn. Vì vậy, cô nhẹ nhàng bước vào bếp hỏi: “Oa, tối nay sẽ có đồ ăn ngon ư?”

“Ừ, chị thích nhất là món xương sườn Trấn Giang, em còn cho thêm ít rượu gạo vào nữa, thấy thế nào, rất thơm phải không?” Diệp Minh Hi đang bận rộn đảo xương sườn nhưng cũng không quên quay lại cười với cô một cái.

“Rất thơm, vô cùng thơm. Minh Hi, em là thiên thần của chị.” Tâm trạng Chung Mạn rất tốt, nhanh chóng tắm rửa, miệng không ngừng ngân nga mà không chú ý đến ánh mắt buồn bã của Minh Hi khi nghe cô nói.

Khi cô đi ra, trên người vẫn còn đọng lại vài tầng hơi nước, khuôn mặt đỏ ửng. Trên bàn bày ra những món ăn ngon, tất cả đều là những món cô yêu thích nhất.

“Wow, hôm nay là ngày gì mà đồ ăn còn nhiều hơn cả bữa tất niên thế?” Chung Mạn đặt m.ô.n.g xuống ghế, cầm đôi đũa lên và ăn uống vô cùng thoải mái. Trái với cô, Diệp Minh Hi không có chút hứng thú nào cả. Dường như ngay cả lúc ăn cơm cũng đang suy nghĩ cái gì đó, tốc độ ăn chậm không thể tưởng tượng nổi. 

“Có chuyện gì vậy, đồ ăn em làm mà em lại không thích sao?” Chung Mạn buông miếng sườn mới cắn một nửa xuống rồi hỏi: “Xương sườn này mùi rượu rất nồng, em ăn không quen à?”

“Không, chắc tại vừa nãy ngửi nhiều mùi dầu nên bây giờ ăn không ngon.”

“Thế à, vậy chị pha cho em một tách trà nhé?” Minh Hi chưa kịp trả lời thì Chung Mạn đã buông đũa xuống chạy vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, tìm thấy lá trà trong ngăn sâu nhất, ngửi ngửi, thấy không có vấn đề gì liền mang đi đi pha hai chén trà, chia cho mình và Diệp Minh Hi mỗi người một chén. “Cho em.”

“Cảm ơn.” Diệp Minh Hi nhận lấy chén trà trong tâm trạng hết sức rối bời. Giống như dự đoán của cậu, cô thực sự đi pha trà rồi.

Loading...