Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:34:30
Lượt xem: 3
Ngay tại lúc Chung Mạn sắp sụp đổ, Diệp Minh Hi cuối cùng cũng buông tha cho tai cô. Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được bao lâu, Diệp Minh Hi lại tiếp tục tìm kiếm đôi môi của cô. Khi vô tình chạm vào chóp mũi cô, cậu cắn nhẹ một cái rồi mới lưu luyến mà tiếp tục tìm đến đôi môi cô, dùng nụ hôn của mình xóa sạch vết son đỏ trên đó.
Cảm nhận được ý đồ của Diệp Minh Hi, Chung Mạn nghiêng đầu tránh né. Cô khó khăn phun ra từng chữ “Minh Hi, buông ra…”
Chung Mạn không hề biết rằng những lời này của cô không những không có tác dụng, ngược lại còn chọc tức Diệp Minh Hi hơn. Vì ý định từ chối của cô, thay vì hành hạ cô từ từ, cậu cúi đầu hung hăng gặm lấy đôi môi của cô.
Giây phút cảm nhận được môi cậu chạm vào môi mình, đầu óc Chung Mạn như muốn nổ tung. Vốn bị đè nặng lên cơ thể đã khiến cô hít thở không thông, mà nay vì nụ hôn tàn bạo của cậu, cô lại càng không thể thở được. Chung Mạn cố gắng vùng vẫy, quay trái quay phải để tìm không khí nhưng Diệp Minh Hi vẫn không chịu buông tay. Cậu tiếp tục dùng môi mình thô lỗ che miệng cô, dường như chỉ muốn cô và mình cứ mãi dây dưa không ngừng.
Chung Mạn bắt đầu cảm thấy lo sợ trước sức mạnh của cậu. Cô biết tình cảm của cậu dành cho mình, nhưng không ngờ nó lại sâu đậm đến vậy. Nghĩ đến cậu luôn bướng bỉnh và bảo thủ trước tình cảm của mình dành cho cô, Chung Mạn cảm thấy rất buồn. Phải mất bao nhiêu lâu thì cậu mới có thể thoát khỏi tình cảm sai lầm này?
Dường như Diệp Minh Hi phát hiện ra cô đang mất tập trung. Cậu nắm chặt cơ hội đặt bàn tay to lớn của mình lên áo sơ mi của cô, từ từ di chuyển bàn tay theo đường cong cơ thể cô. Đợi đến khi Chung Mạn lấy lại tinh thần thì sáu nút áo của cô đã bị cởi ra. Chung Mạn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, không cho cậu tiếp tục hành động. Diệp Minh Hi lại không chịu dừng lại, thuận thế đưa tay vào trong áo cô, thắp lên ngọn lửa nóng rực trong cô.
Lúc này, Chung Mạn thực sự rất lo lắng, muốn ngăn cản nhưng cơ thể lại không nghe theo lí trí. Cái gọi là ngăn cản lại giống như sự khiêu khích. Cô mải mê đuổi theo lý trí mà quên mất nụ hôn của Diệp Minh Hi. Thừa lúc Chung Mạn không để ý, Diệp Minh Hi không còn đơn giản là tấn công đôi môi cô nữa mà bắt đầu quấn lấy đầu lưỡi cô, ép cô phải đối mặt với sự tồn tại của cậu.
Đầu lưỡi đột nhiên bị người ta quấn lấy, cơ thể lại bị vuốt ve không ngừng, phần lý trí còn sót lại trong cô cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Toàn bộ cơ thể đều bị chiếm giữ bởi ham muốn dục vọng. Theo bản năng, tay chân cô bắt đầu phản ứng lại trước hành động của Diệp Minh Hi, thậm chí còn nhiệt tình đáp lại hơn cả cậu. Cô cảm thấy ngọn lửa dục vọng của mình đã lan tỏa khắp nơi trên cơ thể, ngấm vào m.á.u và xương tủy. Cơ thể cô không ngừng la hét, muốn được nhiều hơn nữa nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang mong muốn điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-184.html.]
“Ưm…” Cô khẽ cau mày, vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chưa đủ mà rên rỉ. Lúc này mặt cô đã đỏ bừng, hai gò má của cô còn đỏ hơn nữa.
So với ngày thường, lúc này Chung Mạn lại càng quyến rũ hơn. Đôi mắt của Minh Hi vì thế cũng trở nên sâu hơn. Đối mặt với cảm xúc mãnh liệt của người phụ nữ mình thầm yêu sâu sắc, cậu buộc mình phải bình tĩnh hơn. Đôi môi mỏng bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, đến xương quai xanh, cậu dùng đôi môi ướt át của mình mô tả lại chính xác cơ thể xinh đẹp của cô. Hai tay cũng không nhàn rỗi, quét qua từng tấc da thịt cô, gỡ bỏ tất cả chướng ngại vật giữa hai người để có thể từng bước từng bước tiến sâu vào đóa hoa nở rộ dưới thân.
“Mạn Mạn, chị có yêu em không?” Cậu trực tiếp hướng dẫn câu trả lời cho cô: “Nói cho em biết, chị yêu em phải không?”
“Chị…” Lý trí còn sót lại như muốn ngăn cản cậu. Nhưng Diệp Minh Hi đã nhanh chóng dùng ngón tay khiêu khích cơ thể cô, khiến cô không thể chịu được mà thẹn thùng lên tiếng: “Yêu, chị yêu em.”
Một thời gian dài chìm trong đau khổ, giờ phút này nghe được lời yêu từ cô, Diệp Minh Hi như đang ở dưới địa ngục không ngừng nhảy múa. Lúc hai người đang dây dưa quấn quít, tiếng cửa chính lạch cạch vang lên. Chung Mạn đang mơ màng trôi nổi trong đại dương dục vọng không thể nghe thấy. Nhưng Diệp Minh Hi thì không, cậu đã nghe thấy âm thanh của cánh cửa được mở ra. Nhưng cậu giả vờ mắt điếc tai ngơ, hai tay mang theo sức nóng mạnh mẽ khuấy động sự nhiệt tình của Chung Mạn.
Cuối cùng cánh cửa gỗ cũng được mở ra, Mạc Lâm bước vào mang theo ánh sáng chói lóa của thành phố về đêm. Đập vào mắt anh ta là cơ thể trắng ngần và chân tay hai người không hề cố kỵ mà cuộn chặt lấy nhau, cùng với đó tiếng thở dốc dồn dập lọt vào tai anh ta.
Trong cảnh tượng kỳ lạ này, Diệp Minh Hi lại quay đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Mạc Lâm. Dường như muốn thách thức anh ta, lại giống như người giành được thắng lợi đang khoe khoang với kẻ thua cuộc.
Đối mặt với sự khiêu khích lộ liễu của Diệp Minh Hi, Mạc Lâm đã làm ra một hành động mà cậu không hề nghĩ tới.