Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-02-13 03:49:48
Lượt xem: 0
“Thì ra cậu lại nghĩ như vậy.” Mạc Lâm cười cười: “Trinh tiết rất quan trọng. Nhưng tôi tin nếu cậu nói điều đó ra thì sẽ chỉ khiến họ cảm thấy tội lỗi và áy náy với tôi hơn mà thôi. Hơn nữa, đối với việc tôi muốn cưới Chung Mạn, họ nhất định sẽ không có ý kiến gì, thậm chí tiền sính lễ còn có thể giảm đi một ít.”
“Không thể nào.” Minh Hi kích động phản bác lại lời nói giả dối của Mạc Lâm.
“Không có gì là không thể. Cậu chỉ là một đứa trẻ, ngay cả một công việc nghiêm túc cũng không có. Cậu nghĩ liệu có người bố người mẹ nào dám gả con gái của mình cho một kẻ như cậu không? Tôi có nhà, công việc ổn định, lương lại cao. Chỉ vì sợ tôi thay đổi ý định mà mẹ Chung đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại thúc giục. Bởi vì trong mắt bọn họ, Chung Mạn lấy tôi là đang trèo cao. Nếu bây giờ cậu lại hạ thấp giá trị của Chung Mạn xuống, thì tự nhiên vị thế của họ cũng sẽ bị hạ thấp.”
Không phải Diệp Minh Hi chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng mỗi khi nghĩ về nó, Diệp Minh Hi cũng không dám nghĩ sâu xa hơn. Hơn nữa, nếu như cậu không làm như vậy thì Mạc Lâm vẫn sẽ kết hôn cùng Chung Mạn. Cậu căn bản là không còn gì để mất nữa rồi.
“Tôi không tin bố mẹ của anh cũng đồng ý.”
“Bọn họ? Chỉ cần tôi hạnh phúc, dù là ai họ cũng sẽ không ngăn cản. Hơn nữa, cậu đã quên họ là người Mỹ à. Họ không cổ hủ như người Trung Quốc đâu.”
“Nếu anh đã chắc chắn như thế. Vậy chúng ta sẽ thử một chút xem sao.” Diệp Minh Hi ném ra một câu khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-186.html.]
“Tôi muốn nói như thế này…” Vốn dĩ Mạc Lâm vẫn đang ân cần giải thích, đột nhiên, anh ta lao tới chỗ Diệp Minh Hi. Tay nắm chặt thành quyền, đ.ấ.m thẳng vào bụng cậu. Diệp Minh Hi không kịp đề phòng, không thể làm gì khác ngoài việc cố lùi lại phía sau một bước. Kết quả, bụng của cậu phải chịu một cú đ.ấ.m dữ dội của Mạc Lâm, đau đến mức mặt mũi méo xệch, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
“Điều cậu cần làm bây giờ là giữ kín chuyện này. Hơn ai hết người bị tổn thương nhiều nhất chính là cô ấy. Nếu Chung Mạn biết người mà cô ấy luôn yêu thương chăm sóc như người thân của mình lại đi bỏ thuốc cô ấy, cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào.” Nắm chặt lấy tóc của Minh Hi, anh ta nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói tiếp: “Cậu nghĩ rằng cậu đã che giấu ý đồ của mình rất tốt phải không? Tôi đã sớm biết ý đồ xấu xa của cậu. Tôi không vạch trần là vì Chung Mạn xem trọng cậu. Cô ấy tình nguyện vì cậu mà đi làm thêm đến tối muộn, vì cậu mà chấp nhận gánh hậu quả của pháp luật, vì cậu mà ngày đêm lo lắng về việc hao tiền tốn của. Vậy mà cậu lại không hề suy nghĩ cho cô ấy dù chỉ một chút, còn lòng lang dạ sói làm ra chuyện bại hoại này. Cậu báo đáp cô ấy bằng cách này sao?!”
“Nếu không phải vì anh, làm sao tôi phải dùng tới cách này hả?” Diệp Minh Hi nắm chặt bàn tay đánh trả lại. Mạc Lâm bị đánh một quyền nhưng cũng không vì thế mà thả tóc Diệp Minh Hi ra, ngược lại kéo ngược đầu cậu lại về sau, sau đó quay ra sau lưng ép chặt cậu vào tường. Chân trái anh ta đè chặt vào lưng Diệp Minh Hi, ngăn không cho cậu quay người lại.
“Chỉ cần là việc tốt, cậu muốn làm gì cho cô ấy cũng được. Nhưng việc cậu đang làm bây giờ là làm tổn thương đến cô ây.’
“Có lẽ, cô ấy cũng sẽ không lấy anh, căn bản là cô ấy không hề yêu anh.”
“Yêu? Cậu mà cũng dám nói ra từ này sao?” Mạc Lâm đứng sau Diệp Minh Hi cười khẩy: “Tình yêu này của cậu gọi là ích kỉ thì có. Cậu có từng quan tâm đến ước muốn của cô ấy chưa? Cậu có từng đặt cảm nhận của cô ấy ở vị trí quan trọng nhất chưa? Không, cậu chưa từng. Nếu như đã từng thì tại sao cậu lại nhẫn tâm hủy hoại cuộc hôn nhân mà cô ấy mong đợi, sao lại tàn nhẫn phá hủy niềm tin của cô ấy. Cậu có biết rằng, chuyện này sẽ làm cô ấy đau khổ suốt đời hay không?”
“Chẳng lẽ làm trái với cảm xúc của mình, kết hôn cùng với anh thì cô ấy sẽ hạnh phúc đời hay sao?” Diệp Minh Hi nhấc chân đạp mạnh về phía sau. Quả nhiên, Mạc Lâm bị đạp ra. Cậu lập tức quay người lại lao về phía Mạc Lâm, dùng tay đè chặt yết hầu và n.g.ự.c của Mạc Lâm. Ép anh ta vào bức tường đối diện, nói với anh ta một cách quyết liệt: “Tôi nói cho anh biết. Mạn Mạn không hề muốn kết hôn cùng anh. Nếu cứ ép cô ấy làm điều đó, cô ấy nhất định sẽ hối hận. Tôi chỉ không muốn cô ấy phải đưa ra lựa chọn sai lầm mà thôi.”
“Chẳng lẽ việc cậu bỏ thuốc cô ấy là đúng sao? Cô ấy gả cho tôi có hối hận hay không thì hiện tại tôi không biết, nhưng việc cậu bỏ thuốc cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng hối hận. Hối hận vì lúc trước đã chăm sóc cho cậu, hối hận vì cậu mà đi trêu chọc kẻ có quyền thế, còn liên lụy em trai mình suýt nữa phải ngồi tù, hại bản thân chịu đủ loại kinh sợ.”