Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:21:04
Lượt xem: 2
Người mẫu nam chụp ảnh cưới thực sự không khác gì lúc anh ta mặc Âu phục chụp ảnh. Cậu chỉ cần đứng trước máy ảnh cười một cái là được rồi. Tại sao lại luôn luôn từ chối?
Câu hỏi này đã chôn sâu trong lòng của rất nhiều người hâm mộ, cuối cùng cũng đã được nêu ra trong một cuộc phỏng vấn. Người phóng viên nghĩ rằng cậu sẽ trả lời với một nụ cười tươi tắn như thường lệ. Nhưng thật không ngờ, cậu im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:
“Trên đời này, tôi chỉ muốn chụp ảnh cưới với một người duy nhất, nhưng cô ấy đã chụp ảnh cưới mất rồi…!” Minh Hi ngước mắt lên như thể đang hồi tưởng lại điều gì đó, rồi lại sợ hãi cúi đầu. Trong nháy mắt, có rất nhiều cảm xúc dâng lên mà cậu không thể giấu được.
Cậu nhớ tới những điều tốt đẹp đã qua.
Cậu nhớ tới bóng dáng của người trong lòng.
Cậu nhớ tới hơi ấm từng được nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cậu nhớ tới nụ cười và sự quan tâm đã từng thuộc về riêng cậu.
Hành động của cậu khiến cả căn phòng trở nên yên lặng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn lên mái nhà, nhìn lên bầu trời, nhìn về một đất nước xa xôi. Bỗng chợt cậu hiểu ra những điều mà bao lâu nay chưa từng lĩnh ngộ. Trải qua vô số đau thương, cuối cùng quay đầu lại mới nhận ra một đạo lý vô cùng đơn giản:
“Cô ấy hạnh phúc … vậy là đủ rồi.”
Diệp Minh Hi học cả cấp ba và đại học ở Mỹ. Năm đó, khi đang học đại học, cậu được người ta phát hiện khi đang tham gia vào câu lạc bộ hí kịch của trường. Nhờ vậy, cậu nhanh chóng trở thành một người mẫu có tiếng trong giới thời trang, tiền đồ sáng lạn.
Những người khác đều cảm thấy vô cùng hâm mộ trước sự phát triển nhanh vượt bậc của cậu, nhưng bản thân cậu lại không hề cảm thấy hạnh phúc. Từng giây từng phút cậu đều mong muốn được trở về quê hương, nhưng cậu không dám. Bởi vì Mạc Lâm vẫn đang giữ chứng cứ phạm tội của cậu.
Mặc dù bây giờ không thể trở về nhà được nữa, nhưng ít ra cậu vẫn còn có thể gặp lại những ngày tháng tươi đẹp trước kia trong giấc mơ và cả trong kí ức của mình. Nếu như những chuyện tồi tệ mà cậu đã làm trước đây bị Chung Mạn biết được, thì những điều tốt đẹp kia, ngay cả trong mơ cậu cũng không có quyền tưởng tượng ra.
Cậu rất sợ những bức ảnh kia sẽ phá hủy điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời mà mình cố gắng níu giữ. Nếu thật sự có ngày đó, cậu sẽ không còn chỗ để về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-190.html.]
“Nhà” cho tới bây giờ vẫn chưa từng tồn tại trên thế giới, nó chỉ tồn tại trong trái tim của Minh Hi mà thôi.
Cậu đã từng nghĩ đến việc bản thân sẽ sống ở Mỹ suốt đời. Nhưng không, 7 năm sau, một tai nạn đã xảy ra và làm thay đổi mọi thứ.
Mạc Lâm c.h.ế.t rồi.
Tin tức này thực sự như sét đánh ngang tai. Một chiếc xe tải đ.â.m vào khu thương mại sầm uất của thành phố, lao lên vỉa hè. Sau khi đ.â.m vào hàng chục người thì chiếc xe bị kẹt vào cột tên đường. Chưa dừng lại ở đó, chiếc xe vẫn còn nổ máy muốn thoát ra.
“Trong số những người c.h.ế.t còn có cả tổng giám đốc quản lý chi nhánh ở Trung Quốc của một công ty dệt may Mỹ…” Diệp Minh Hi vừa nhìn thấy những dòng chữ này liền mở máy tính truy cập vào trang web chính thức của công ty quần áo bên Mỹ, nhanh chóng thấy được thông báo mới nhất là tin của Mạc Lâm.
Mạc Lâm c.h.ế.t rồi.
Mạc Lâm thực sự đã c.h.ế.t rồi.
Diệp Minh Hi rơi vào trạng thái trống rỗng. Mười giây sau cậu nhảy dựng lên, nhào tới bàn phím truy cập vào web bán vé máy bay để mua vé bay gần nhất. Chưa đến nửa giờ sau cậu đã lái xe thẳng ra sân bay.
“George, hôm nay tôi không thể đi chụp ảnh được. Kế hoạch làm việc trong thời gian tiếp theo cũng tạm thời dừng hết lại giúp tôi. Tôi không rảnh.”
“Cái gì, tại sao lại không rảnh chứ? Hôm nay là buổi quảng cáo thường niên của Santa Felan. Đây là buổi tuyên truyền trong năm lớn nhất của họ. Cậu có biết là công việc của cậu đã được lên kế hoạch đến tận năm sau rồi không hả?”
“Tôi biết, nhưng tôi thật sự không thể đến được.” Vừa vào đến sân bay, cậu đã nghe thấy thông báo nhắc nhở các hành khách nhanh chóng lên máy bay. Diệp Minh Hi vội vã lấy hộ chiếu ra rồi lao đến chỗ quầy làm thủ tục. “Bây giờ tôi phải lên máy bay rồi, tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Trong suốt hành trình bay, Diệp Minh Hi chỉ ngẩn người ngắm nhìn bầu trời xanh ở bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng hoảng hốt.
Những năm gần đây, do lo sợ mối đe dọa của Mạc Lâm nên cậu không dám trở về dù chỉ một lần. Cậu cũng hạn chế liên lạc với Chung Mạn. Cậu như người bị bỏ rơi ở sa mạc, mỗi ngày đều khao khát được trở về nhà. Thời gian càng trôi đi cậu càng thèm muốn được trở về.
Ở Mỹ bảy năm, cậu đã sớm hoàn thành xong chương trình học cấp ba và đại học, thậm chí còn thành công bước vào giới giải trí. Nhưng sâu trong trái tim cậu, vẫn chỉ có một niềm khao khát cháy bỏng với tình yêu thuở mới lớn.