Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:21:15
Lượt xem: 2
Cậu khao khát được yêu nhưng lại thẳng thừng từ chối tình yêu của người khác dành cho mình. Ở trường đại học, yêu đương là chuyện bình thường, đặc biệt là ở một đất nước phóng khoáng như Mỹ. Mười ngày nửa tháng thay người yêu cũng không có gì là lạ. Tuy rất hâm mộ người khác nhưng cậu lại luôn từ chối những cô gái tỏ tình với mình.
Đã từng có được điều tốt đẹp nhất, với cậu mà nói, những người khác không hề có một chút sức hấp dẫn nào.
Đã từng trải qua.
Cậu vẫn như thế, không hề thay đổi, nhưng Chung Mạn thì sao? Liệu cô có từng nghĩ về cậu dù chỉ một chút không? Bảy năm trôi qua liệu có khiến cậu và cô trở thành hai người xa lạ hay không?
Sau một khoảng thời gian rối bời, Diệp Minh Hi lại nghĩ: “Chung Mạn và Mạc Lâm kết hôn 7 năm, tình cảm của cô dành cho Mạc Lâm cũng không nhỏ. Mạc Lâm đột nhiên mất mạng. Trên lễ tang chắc hẳn cô sẽ tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng đêm xuống, liệu cô có vùi đầu vào ghế sofa một mình khóc nức nở không?”
Nghĩ đến sự bất lực và đau buồn của cô, Diệp Minh Hi chỉ hận bản thân không có một đôi cánh thật lớn để có thể bay ngay đến bên cô.
Trong suốt chuyến bay kéo dài 13 giờ, cảm xúc trong người Diệp Minh Hi vô cùng lộn xộn. Cậu chưa từng chợp mắt. Mãi cho tới khi xuống sân bay, trái tim cậu vẫn chưa thể ổn định lại.
Diệp Minh Hi không biết bản thân đã đi qua hải quan bằng cách nào. Sau khi ra khỏi sân bay, cậu phải đứng nhìn mặt trời một lúc mới xác định bản thân thật sự đã trở về rồi, trở về nơi mà cậu đã từng lớn lên, về nơi có Chung Mạn.
Nhìn đồng hồ được treo trên tường ở ngoài sân bay, cậu kéo hành lý của mình đến trạm bắt taxi và đi thẳng đến nhà tang lễ.
Sáng sớm cậu đã tra được thông tin ở trên mạng, biết rằng sẽ làm lễ nhập quan cho Mạc Lâm.
Khi Diệp Minh Hi ra khỏi xe, cậu nhanh trí trả thêm hai mươi nhân dân tệ cho khuôn mặt không mấy hài lòng của tài xế, rồi mới đi lên cầu thang bước vào nhà tang lễ. Rõ ràng đang là giữa mùa hè, nhưng nhiệt độ trong nhà tang lễ lại thấp hơn bình thường.
Cậu tự hỏi, liệu có phải là do đá cẩm thạch màu nâu sẫm của tường và sàn nhà làm cho không khí trở lên lạnh lẽo hay không?
Nhận ra đã đến đúng tầng, Diệp Minh Hi hồi hộp bước đến góc hành lang, mặt cậu trắng bệch. Cậu nheo mắt bước đi, vừa hay đối diện với bức ảnh trắng đen của Mạc Lâm được treo bên trong. Trong ảnh, anh ta đang mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-191.html.]
Đã nhiều năm cậu không nhìn thấy khuôn mặt này. Nếu như là trước kia, Diệp Minh Hi nhất định sẽ oán hận, bởi chính người đàn ông này đã ép buộc cậu phải rời khỏi đất nước, rời xa người con gái mà cậu yêu thương. Cậu đi một cái đã đi liền 7 năm, gần ba nghìn ngày đêm.
Nhưng giờ phút này, Diệp Minh Hi lại có thể bình tĩnh đối mặt với Mạc Lâm. Bởi vì cậu biết, Mạc Lâm làm đúng. Năm đó cậu chỉ là một đứa trẻ, cái gọi là “tình yêu” trong miệng cậu vốn dĩ không phải là tình yêu thật sự mà chỉ là sự chiếm hữu ích kỉ. Giống như một đứa trẻ vì muốn có được món đồ yêu thích mà không biết nặng nhẹ phá hủy mọi thứ, mặc kệ cảm xúc của Chung Mạn.
Cậu thậm chí còn biết ơn Mạc Lâm đã ép mình ra đi. Nếu không, cậu thực sự không biết mình sẽ làm ra chuyện tồi tệ gì nữa.
Cậu cúi đầu trước bức ảnh của Mạc Lâm rồi bắt đầu tìm kiếm thân ảnh mà cậu muốn nhìn thấy nhất.
Không cần phí một chút sức nào, cậu đã thấy Chung Mạn đang ngồi gấp tiền giấy năm màu ở bên phải.
Toàn thân cô đều là đồ trắng, trên mái tóc đen tuyền cũng cài lên một bông hoa trắng muốt. Điều đó càng làm cho khuôn mặt của cô thêm phần lạnh lẽo.
Diệp Minh Hi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là khi biết mình của quá khứ đã làm cho Chung Mạn tổn thương như thế nào. Bỗng nhiên, cậu không biết phải làm sao để đối mặt với cô.
Cậu cứ đứng yên như vậy ở lối vào hội trường, bên cạnh còn có một chiếc vali to đùng, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Họ bắt đầu nhỏ giọng xì xào. Nhưng vì quá nhập tâm gấp giấy nên Chung Mạn không hề phát hiện ra. Cô cứ gấp rồi lại thả, gấp rồi lại thả, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến xung quanh.
Diệp Minh Hi có chút lo lắng về tình trạng của cô, chậm rãi kéo vali đi đến trước mặt cô, dừng lại.
Đột nhiên xuất hiện một cái bóng lớn làm Chung Mạn giật mình. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cao lớn. Cô nhớ, mình không có người bạn nào trông như vậy cả. Nhưng nhìn kĩ lại, cô lại thấy có chút quen mắt. Cô sửng sốt ba giây, hai mắt mở lớn không thể tin thốt ra hai từ:
“…Minh Hi…”
Diệp Minh Hi rất khẩn trương. Cậu biết tay mình đang phát run, nhưng vẫn cố mỉm cười một cách tự nhiên nhất. Làm người mẫu bốn năm, lần đầu tiên cậu cảm thấy mỉm cười thật không dễ dàng chút nào.
“Mạn Mạn, em về rồi.”