Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:50:07
Lượt xem: 1
Chung Mạn vô cùng kinh ngạc trước lời thú nhận thẳng thắn của Diệp Minh Hi. Cô không muốn nghe, cũng không muốn biết về điều đó!
“Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Cô giận dữ hỏi và chỉ tay về phía cửa: “Đi ra ngoài, mau, đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi muốn giải thích, muốn thuyết phục, muốn Chung Mạn hiểu được sự kiên trì và chân thành của mình. Nhưng rõ ràng Chung Mạn không cho cậu cơ hội đó.
“Tôi nói cậu đi, cậu có chịu đi không?” Cô hạ giọng, so với vừa nãy thì thái độ lại càng quyết liệt hơn. Điều đó làm Diệp Minh Hi rất sợ hãi. Cậu không biết phải trả lời như thế nào. Chung Mạn sợ cậu nhân cơ hội mà nói tiếp. Cô đứng lên, dứt khoát quay người đi.
“Nếu cậu không đi thì tôi đi.”
Diệp Minh Hi cho rằng cô sẽ đi ra cửa, nhưng không ngờ Chung Mạn lại trở về phòng ngủ của mình. ‘Rầm’ cô đóng sầm cửa lại rồi khóa trái. Sau đó trong phòng cô không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa. Diệp Minh Hi nghĩ rằng Chung Mạn sẽ ở trong phòng hai ba tiếng chỉ rồi sẽ đi ra. Vì vậy, cậu quyết định ở lại phòng khách chờ đợi. Nào ngờ, đợi từ sáng đến tối mà cửa vẫn chưa chịu mở ra. Nếu không phải vô tình nghe được tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh thì có lẽ cậu đã phá cửa xông vào xem có phải là Chung Mạn đã bị ngất hay không.
Cậu vừa sợ cô bị đói vừa muốn cô nguôi giận nên quyết định dùng thức ăn để tấn công. Cậu bận rộn ở trong phòng bếp một hồi rồi bê bát cháo trứng muối thịt nạc thơm phức đi đến trước cửa phòng ngủ.
“Mạn Mạn, cả ngày nay chị đã không ăn gì rồi. Em nấu cho chị ít cháo, chị ra ăn đi, được không?” Diệp Minh Hi gõ nhẹ vào cửa phòng nhưng người bên trong không trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-202.html.]
“Em để cháo ở ngoài cửa. Khi nào chị muốn ăn chỉ cần ra lấy là được.”
Kết quả, bát cháo chuyển dần từ nóng hổi sang nguội lạnh mà cánh cửa vẫn cứ đóng chặt.
Bây giờ Diệp Minh Hi đã hiểu, lần này Chung Mạn thật sự nghiêm túc. Cô hoàn toàn từ chối lời thổ lộ của cậu, ép cậu phải từ bỏ nếu không cô sẽ không chịu ra ngoài. Cuối cùng, vì sức khỏe của cô, cậu đành phải giơ tay đầu hàng. Cậu nấy thêm vài món ăn để lên bàn rồi đến trước cửa phòng Chung Mạn nói:
“Mạn Mạn, em đi đây. Chị nhớ ra ngoài ăn tối đừng để bị đói, sẽ bị đau dạ dày!”
Người bên trong vẫn không chịu lên tiếng. Diệp Minh Hi dừng trước cửa, nhìn chằm chằm một lúc thật lâu rồi mới rời đi.
Sau khi cậu đi, Chung Mạn cũng không lập tức ra ngoài. Từ lúc vào phòng cô vẫn luôn nằm trên giường, nhìn bầu trời chuyển từ sáng sang tối, mặc kệ đống suy nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu, để những mảnh vỡ kí ức và đủ loại ý nghĩ khác nhau đan xen trong tâm trí cô.
Kỳ thật cô vẫn luôn nhớ cái đêm trước ngày Minh Hi đi Mỹ vào bảy năm trước, nhớ cánh tay của mình vòng lên cổ cậu như thế nào, nhớ xúc cảm nơi mười ngón tay khi ôm cậu ra sao, nhớ kỹ lý trí bên trong muốn đẩy cậu ra nhưng thân thể của mình lại không kiềm chế được mà đáp lại sự khiêu khích của cậu, và khi tâm trí đang hỗn loạn mình đã nói ra điều gì…
Lúc ấy, Chung Mạn không thể chấp nhận nổi hiện thực này, tỉnh lại cũng không dám mở mắt ra. Trong đầu cô luôn nhớ về cảnh tượng mình và Diệp Minh Hi sống với nhau như hình với bóng, nhớ tới cảm giác ghen tị dâng lên khi thấy cậu trò chuyện với cô gái khác, nhớ tới việc cậu thổ lộ với mình, nhớ tới bản thân đỏ rực toàn thân vì sự đụng chạm của cậu. Khi cậu hôn lên vành tai cô, cô gần như đã quên hết tất cả mọi điều đàm tiếu của xã hội. Cô chỉ muốn thân thiết cùng cậu hơn, hận bản thân không thể hòa cùng một thể với cậu. Trái tim tràn ngập cảm xúc không thể diễn tả và sự thỏa mãn kì diệu không thể giải thích…
Gặp phải hành động vượt giới hạn như vậy, cô không những không dứt khoát ngăn chặn mà còn đáp lại, thậm chí còn khao khát gần gũi cậu hơn. Chẳng lẽ, cô đã sớm có ý nghĩ khác với “người em trai này”?