Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-02-15 04:50:33
Lượt xem: 0
Nhưng dường như Chung Mạn đã suy nghĩ quá đơn giản. Bảy năm xa cách còn không chịu từ bỏ, mới chỉ một chút cản trở nho nhỏ này sao có thể khiến Diệp Minh Hi từ bỏ cơ chứ? Mỗi ngày cậu đều ngồi chờ trước cửa nhà cô, muốn để cho cô mỗi khi ra ngoài đều nhìn thấy mình, cho cô thấy được quyết tâm của cậu.
Chung Mạn vốn tưởng rằng Diệp Minh Hi sẽ chỉ ngồi đó tầm hai ba ngày là cùng. Cậu sẽ không chịu đựng được mà phải từ bỏ thôi. Ai ngờ hành động kì lạ này của cậu đã khơi dậy sự tò mò của hàng xóm. Có một bác gái còn đặc biệt nhiệt tình ủng hộ cậu. Không chỉ cho cậu đi nhờ nhà vệ sinh mà còn chuẩn bị đầy đủ ba bữa ăn mỗi ngày cho cậu.
“Cháu trai, cố gắng lên, bác ủng hộ cháu!”
Chung Mạn cảm thấy mấy người này xem phim thần tượng quá nhiều nên sinh ra ảo tưởng. Nhưng cô không giống họ, cô vẫn còn cái gọi là lý trí. Cô chỉ đành gọi điện cho bảo vệ khu chung cư, phàn nàn về việc có người quấy rầy cô.
Ngờ đâu, bảo vệ chung cư còn chưa đến, bác gái ở ủy ban thành phố đã đến.
Bác gái này là người không thể đắc tội. Bởi vậy, Chung Mạn đành phải mở cửa ra. Cô nhìn thấy phía sau bác gái là khuôn mặt đáng thương của Diệp Minh Hi và bác gái hàng xóm vẫn luôn ủng hộ cậu.
“Bác ơi, bác tìm cháu có việc gì vậy ạ?”
“Cô Chung, tôi nghe nói, cô không cho cậu này vào nhà, còn gọi điện cho bảo vệ chung cư nhờ đuổi cậu ấy đi đúng không?” Bác gái ôn hòa hỏi.
Đầu năm nay, những tin đồn nho nhỏ còn lan truyền nhanh hơn cả báo bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-204.html.]
Chung Mạn đang muốn trả lời thì Diệp Minh Hi đã chặn lại trước mặt bác gái, lễ phép thưa: “Bác ơi, đừng trách cô ấy. Là cháu không tốt nên mới chọc giận cô ấy. Cô ấy phạt cháu không sai.”
Đây là lời kịch vô cùng buồn nôn, sao Diệp Minh Hi có thể hùng hồn nói ra như vậy được chứ?
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa chính là bác gái kia lại thực sự xúc động đến mức nước mắt giàn giụa. Bác gái ở ủy ban thành phố còn vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Chàng trai, cháu yên tâm. Mấy chuyện này bác gặp nhiều rồi. Cứ giao cho bác, bác sẽ khuyên cô ấy tha thứ cho cháu!”
“Cháu cảm ơn bác!” Diệp Minh Hi cảm ơn bằng giọng điệu như thể gặp được vị cứu tinh. Bác gái ở ủy ban thành phố lập tức cảm thấy trọng trách đang đè nặng trên vai. Bác ta quay sang nói một tràng với Chung Mạn: “Bây giờ gặp được người đàn ông yêu thương mình không dễ dàng gì. Huống chi cậu ấy đẹp trai như vậy, nếu thật sự có ý đồ thì muốn loại con gái nào mà chẳng có? Nếu cháu vẫn cứ cứng đầu không cho cậu ấy vào, lỡ như bị người phụ nữ khác cướp mất thì sao. Lúc đó cháu có hối hận cũng không kịp nữa đâu!”
“Bác gái, cháu và cậu ấy không phải là người yêu…”
“Này, bác biết hết đấy nhá. Hai người đang giận dỗi nhau thì cháu không chịu thừa nhận cũng là chuyện bình thường. Nhưng bác nói cho cháu nghe, quả phụ muốn tái hôn không dễ đâu. Giống như người phụ nữ có bốn tòa nhà ba gian phòng kia, tìm kiếm bao nhiêu năm cũng không gặp được người tốt. Cuối cùng phải tái hôn với lão già 60 tuổi. Bây giờ cháu có một người tốt như vậy theo đuổi thì phải biết trân trọng …” Bác gái nói một câu, sắc mặt của Chung Mạn lại đen hơn vài phần. Có phải bây giờ phụ nữ đang mất giá lắm không? Năm đó không kết hôn là có tội. Giờ không kết hôn vẫn là tội lỗi sao?
Cô vốn định kiên nhẫn đợi bác gái ở ủy ban thành phố nói xong. Nhưng không ngờ, bác gái này lại giống như một cái máy phát thanh, một khi đã lên tiếng thì sẽ không tự động tắt đi, vẫn cứ tiếp tục khuyên nhủ cô không ngừng: “Bác biết cháu cảm thấy xấu hổ vì mình lớn tuổi hơn cậu ấy. Nhưng chỉ cần cháu kết hôn thì sẽ không còn ai dám nói này nói nọ nữa. Nên đừng cố làm bộ làm tịch, qua cái thôn này cũng không có cửa hàng nào nữa đâu…”
Vốn Diệp Minh Hi cũng có ý định mượn áp lực đám đông làm Chung Mạn chịu thua. Nhưng cậu không ngờ bác gái này nói chuyện lại không kiêng dè như vậy. Nhìn sắc mặt Chung Mạn càng ngày càng tối đen cậu biết mọi chuyện không hề ổn. Cuối cùng đành phải nhân lúc bác gái nghỉ lấy hơi liền nhanh chóng xen vào: “Bác gái, cảm ơn bác vì đã giúp đỡ. Nhưng dù sao cháu cũng không nên làm mất thời gian của bác như thế. Cháu nghĩ cháu nên tự mình nói chuyện với cô ấy.”
“Không sao đâu, chàng trai, cháu còn trẻ rất nhiều chuyện còn chưa nhìn thấu. Bác sợ cô ấy đi sai đường, về sau sẽ hối hận!” Bác gái nói xong còn quay qua liếc Chung Mạn một cái, ý bảo cô không biết phân biệt phải trái.
Chung Mạn lập tức nổi điên. Cứ cho là cô sẽ cô đơn đến già hoặc là kết hôn với một người đàn ông già nua thì đó cũng là việc riêng của cô. Từ khi nào đến phiên người lạ đến chỉ bảo?