Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:14:12
Lượt xem: 2
“Không phải, chỉ là tối qua ngủ không ngon.” Ngủ được quá ít, Chung Mạn hơi đau đầu, cô lấy tay xoa xoa thái dương. “Hay chiều nay em đi làm nhé?”
“Không cần, em cứ nghỉ ngơi đi, mai hẵng đi làm.” Lục Hữu Lương cứ như một tên trộm, khẽ hạ giọng thì thầm trong điện thoại: “Vừa nãy ai gửi tin nhắn cho anh vậy? Không phải là bạn trai mới của em chứ?”
“Nói gì vậy!” Chung Mạn lập tức căng thẳng. “Đó là Minh Hi, Diệp Minh Hi, đứa trẻ em đã từng chăm sóc.”
Lục Hữu Lương đã nhìn thấy Diệp Minh Hi ở đám tang nhưng hai người lại không nói chuyện với nhau. Từ hôm đó đến nay cũng đã được một tháng, tại sao cậu ta vẫn chưa rời đi? Lục Hữu Lương sờ cằm suy tư, mơ hồ cảm thấy việc này hơi có vấn đề: “Cậu ấy chưa về Mỹ à?”
“Nó nói muốn ở lại Trung Quốc làm việc một thời gian.”
“Chả trách, mấy nay ở văn phòng anh thấy em cứ thấp thỏm không yên, cứ đúng năm giờ là vội vàng ra về. Hóa ra là em phải chăm sóc cho cậu ấy.” Lục Hữu Lương suy nghĩ một lúc cũng không thấy chỗ nào không ổn, vì vậy đành nói: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm anh.”
“Ừ.”
Chung Mạn cúp máy, thấy Diệp Minh Hi chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn cô, đợi cô xử lý. Cô thở dài, biết rằng chiến lược ngó lơ cậu của mình đã thất bại, ngồi dậy bỏ điện thoại xuống rồi nói với Diệp Minh Hi:
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Diệp Minh Hi nghĩ rằng Chung Mạn lại sắp nói lời khó nghe, vì thế chỉ có thể gật đầu trong lo sợ.
“Vậy thì tốt rồi.” Chung Mạn mỉm cười, cúi đầu yên lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, nhìn lên cậu và nói: “Minh Hi, tôi hy vọng cậu biết điều này. Mạc Lâm vừa mới ra đi, tạm thời tôi không muốn nói về chuyện tình cảm thêm nữa. Nếu cậu ở đây với tư cách là một người bạn hoặc là người thân đến chăm sóc cho tôi thì tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu cậu chỉ nghĩ về mối quan hệ tình cảm nam nữ thì xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được.”
Diệp Minh Hi vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Chung Mạn đã giơ tay ra hiệu cho cậu hãy ngừng lại.
“Cậu biết tôi sẽ không trơ mắt nhìn cậu tiếp tục ở ngoài cửa chịu khổ. Nhưng kể cả tôi đã cho cậu vào nhà cũng không đại biểu cho cái gì cả. Chúng ta chỉ có thể làm bạn, cậu hiểu không? Những gì cậu làm cho tôi sẽ không được đáp lại đâu.” Chung Mạn lại thở dài, hôm nay cô thấy mình thở dài hơi nhiều rồi: “Minh Hi, tôi biết cậu là một người cố chấp. Nhưng tôi khuyên cậu, đừng lãng phí nhiều thời gian cho tôi nữa. Trên đời này còn rất nhiều điều đang chờ cậu khám phá.”
“Bạn bè thì bạn bè, không có vấn đề gì cả.” Diệp Minh Hi gật đầu đồng ý, bất an hỏi lại: “Như vậy có nghĩa là, em có thể ăn tối cùng chị đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-210.html.]
“Cậu vẫn không hiểu…” Chung Mạn thật sự không muốn cậu cứ tiếp tục lãng phí thời gian vì chuyện không đâu như vậy.
“Mạn Mạn, chị không yêu em cũng không sao cả. Em chỉ hy vọng chị sẽ không đuổi em đi. Cho dù kết quả ra sao, đây cũng là lựa chọn của em. Em sẽ không hối hận.”
“Ngay cả khi chúng ta chỉ có thể làm bạn mãi mãi?”
Diệp Minh Hi gật đầu chắc nịch: “Ngay cả khi chúng ta chỉ có thể làm bạn mãi mãi.”
“Cậu cần gì phải làm khó bản thân như vậy? Tôi thật sự không hiểu…”
Diệp Minh Hi biết rõ Chung Mạn không hiểu. Đối với cô mà nói, tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng đối với cậu, tình yêu chính là động lực duy nhất cho cậu tiếp tục tồn tại trên thế gian này. Cô cứ luôn miệng bảo cậu đi khám phá những điều khác nhưng cô không hề biết rằng, cô là duy nhất trong đời cậu. Ngoài cô ra, cậu không còn tha thiết bất cứ điều gì khác nữa.
“Chị không hiểu cũng không sao, em hiểu rõ là được rồi.” Dứt lời, Diệp Minh Hi lại thành khẩn hỏi: “Mạn Mạn, vậy tối nay, em có thể ăn cơm cùng chị không?”
“Tôi có thể nói không sao?” Chung Mạn che mặt cười khổ, cô thật sự không còn cách nào với cậu.
Diệp Minh Hi mỉm cười thỏa mãn. Chung Mạn nói tiếp: “Tôi còn phải ngủ thêm, cậu uống thuốc rồi tự nghỉ ngơi đi.”
“Ừ, chị ngủ đi.”
Diệp Minh Hi nhìn Chung Mạn nằm xuống và nhắm mắt lại. Đợi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều, cậu biết cô đã ngủ. Vốn dĩ cậu còn phải đi uống thuốc, nhưng vẫn cứng đầu không chịu đi, cứ như vậy si ngốc canh giữ bên cạnh cô.
Mạn Mạn, chị biết không? Nếu chị muốn chúng ta yêu nhau thì chúng ta sẽ yêu nhau. Nếu chị muốn làm bạn bè thì chúng ta sẽ làm bạn bè. Cho dù chị chỉ vì cô đơn lạnh lẽo mà muốn tìm ai đó thay thế Mạc Lâm, em cũng không ngại làm một kẻ thay thế bầu bạn bên cạnh.
Nếu chị có thể yêu em thì đó là kết quả tốt đẹp nhất với em. Nhưng nếu không thể thì cũng chẳng sao cả. Chỉ cần chị không đuổi em đi, dù là thân phận gì em cũng không ngại.
Hi vọng của em chỉ là được ở bên cạnh chị mãi mãi và làm cho chị hạnh phúc suốt đời. Chỉ như vậy mà thôi.