Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-02-16 12:53:44
Lượt xem: 1

Chung Mạn lục lọi tìm kiếm chìa khóa để mở cửa. Trong nhà không có ánh đèn, tất cả vô cùng yên tĩnh. Cô thong thả bước đến ghế sofa, thả mình nằm xuống, ngửa đầu nhìn vào chiếc đèn tối đen trên trần nhà, chân tay không buồn động đậy.

Đồng hồ điện tử cứ tích tắc…tích tắc…đã đến tám giờ nhưng chuông cửa vẫn bất động như núi. Chung Mạn sợ chuông cửa đã bị hỏng, lại lật đật bật dậy chạy ra ngoài kiểm tra – Kính coong! Tiếng chuông kêu lên vang dội mà chói tai.

Tám giờ rưỡi, căn phòng vẫn cứ lặng im không một tiếng động.

“Cuối cùng thì nó cũng chịu bỏ cuộc rồi sao?” Chung Mạn khẽ thì thầm, bắt đầu thả hồn bay lơ lửng.

‘Từ bỏ’ là một chuyện tốt, cô nghĩ. Cuối cùng cậu cũng chịu nhận ra sự chênh lệch giữa hai người, hiểu được cái gọi là tình yêu vốn chỉ là thói quen ỷ lại vào cô khi còn nhỏ, và nhận ra những điều bản thân đã làm thật ngu ngốc.

Chẳng hạn, vì cô mà từ bỏ tất cả, vội vã chạy về Trung Quốc.

Chẳng hạn, kéo cô chạy hơn nửa thành phố chỉ để giúp cô quên đi nỗi buồn.

Chẳng hạn, biết rõ là bị từ chối nhưng vẫn cố chấp đợi cô ở trước cửa mỗi ngày, hay là không bao giờ quên cùng cô đi ăn bữa sáng. 

Cô nên cảm thấy hạnh phúc thay cậu mới phải. Sau bảy năm lãng phí tình cảm của mình, cuối cùng cậu cũng học được cách từ bỏ.

Ừ, cô thật sự nên cảm thấy vui vẻ.

Chung Mạn rất muốn mỉm cười nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy lạc lõng.

Ục ..ục..ục… Đúng lúc này, bụng cô bắt đầu sôi lên, Chung Mạn vỗ vào bụng mình thì thầm: “Đừng kêu nữa, hôm nay mày chỉ có thể ăn mì tôm thôi.”

Chiếc bụng nhỏ dường như không hài lòng, vẫn cố kêu thêm vài lần nữa. Nhưng không may cho nó là cái người luôn quan tâm đến việc ăn uống của cô giờ đã bỏ đi rồi. 

Thế nên bụng à, mày hãy cam chịu số phận đi.

Chung Mạn cứ ngồi vỗ bụng, câu được câu không tự nói với mình, mặc cho cái bụng của mình cứ réo lên không ngừng, cứ ngồi yên ở đó không thèm động đậy.

Kim đồng hồ vẫn cứ cành…cạch…cành..cạch kêu, âm thanh vang vọng trong căn phòng tối vắng lặng, dường như lại càng to hơn. Đột nhiên, trong lòng Chung Mạn cảm thấy vô cùng trống rỗng. Tất cả đều do cái đồng hồ này giở trò. Nếu không phải tại nó thì căn phòng sẽ không trở nên rộng lớn như vậy, lòng cô cũng sẽ không trống rỗng lạc lõng như lúc này.

Đúng, cô cần một âm thanh khác.

Cô nhanh chóng cầm điều khiển bật TV lên, chọn mở chương trình tạp kỹ ồn ào nhất. Các nghệ sĩ trong đó đang chơi trò chơi, trên mặt dính đầy bột mì trắng tinh, nhìn bộ dạng ai nấy đều hết sức chật vật. Người đồng đội bên cạnh không những không giúp đỡ mà còn cố ý hất nước vào mặt họ, làm cho bột mì dính lại thành từng mảng. Nếu là bình thường, Chung Mạn mà xem được sẽ cảm thấy hả hê mà cười haha, còn có thể lôi kéo Diệp Minh Hi cùng ngồi xem. Nhưng không biết tại sao, tối nay, cô lại cảm thấy những nghệ sĩ đó thật đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-211.html.]

Âm thanh của đồng hồ xuyên qua tiếng ồn của chương trình tạp kỹ, một lần nữa lọt vào tai cô. Cảm giác trống vắng lại nổi lên, khiến cô rất hoảng sợ.

Chiếc đồng hồ này phiền thật đấy!

Chung Mạn nhảy dựng lên, gỡ đồng hồ trên tường xuống, lật nó lại, lấy ngón tay móc mấy lần, cuối cùng cũng móc được pin ra.

Thế giới yên tĩnh lại rồi.

Lúc này, khán giả trong TV đang phấn khích cười vang không ngừng. Trong phòng đều tràn ngập tiếng cười, nhưng Chung Mạn lại cảm thấy bọn họ giống như đang giễu cợt sự cáu kỉnh của cô, mỉa mai sự cô đơn của cô.

Chung Mạn vội vã tiến lại..xoẹt…tắt nguồn điện TV. Thế giới xung quanh lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi như hút sạch toàn bộ không khí. Cô bỗng cảm thấy có một luồng áp lực vô hình chèn ép lên cơ thể, khiến cô vô cùng bức bối.

Chung Mạn sợ hãi ngay trong căn nhà của mình, chạy bán sống bán c.h.ế.t tìm điện thoại gọi điện cho Lục Hữu Lương. Nghe anh ta nói vẫn còn đang tăng ca, Chung Mạn liền không ngại đường xá xa xôi chạy thẳng đến công ty. Bây giờ, cô không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn thêm một giây một phút nào nữa.

Cô vừa đặt chân tới công ty, điện thoại liền vang lên. Màn hình hiển thị tên người gọi là Diệp Minh Hi.

Nhịp tim Chung Mạn đột nhiên tăng tốc, tay cô run rẩy nhấn vào nút nghe.

“Mạn Mạn, chị có thấy ghi chú em dán trên tủ lạnh không?”

“Ghi chú gì?” Chung Mạn cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở nên bình tĩnh nhất có thể.

“Chị không thấy sao? Tối nay em có chuyện muốn nói với George. Bữa tối em làm sẵn đặt trong tủ lạnh. Chị vẫn chưa ăn cơm à?”

Vậy là cậu vẫn chưa bỏ cuộc sao? Trái tim nặng trĩu của Chung Mạn chợt thả lỏng.

“Chị, hôm nay chị có hẹn với Lục Hữu Lương.” Có đánh c.h.ế.t Chung Mạn cũng không dám nói mình mới từ nhà chạy đến đâu.

“Hình như anh Lục tan ca rất muộn thì phải? Chị mau đi ăn cái gì đi, đừng để bị đói, không tốt cho dạ dày đâu.”

“Ừ, chị biết rồi.” Chung Mạn nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng ấm áp vô cùng.

Sau khi cúp máy, Chung Mạn thở dài một cái rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên cảm thấy những ngôi sao hôm nay sáng hơn ngày thường.

Sau khi cất điện thoại đi, cô vẫn quyết định đến văn phòng. Cô cảm thấy mình cần một nhà tâm lý học, một thùng rác có cảm xúc hoặc một chị em thân thiết…mặc dù giới tính dường như hơi sai.

Loading...