Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-02-16 12:54:31
Lượt xem: 1

Chung Mạn đuổi Diệp Minh Hi ra khỏi nhà nhưng lại bị cậu làm phiền đến mức phải mở cửa ra đón cậu vào lại. Đã thế cậu còn nấu cơm tối cho cô mỗi ngày. Chung Mạn vừa ăn vừa kể với Lục Hữu Lương về tình huống éo le của mình.

“Ý em là, đứa trẻ kia đang theo đuổi em á?” Vẻ mặt Lục Hữu Lương như đang nhìn thấy một con yêu quái.

Chung Mạn nhớ tới thất bại kinh hoàng của mình và gật đầu cay đắng.

“Ha…ha…ha,haha…” Lục Hữu Lương cười gượng vài tiếng rồi nghiêm túc nói: “Chung Mạn, điều này không vui chút nào.”

“Vì vậy em không hề nói đùa.” Chung Mạn cay đắng nói.

“Thế…em định làm gì?” 

“Em không biết nên mới tới hỏi anh đó.” Lục Hữu Lương này thật là, không chịu trả lời giúp cô gì cả.

Lục Hữu Lương thấy cô không nói gì, chậm rãi nhìn cô ngang dọc đánh giá một lượt. Chung Mạn bị anh ta nhìn như vậy, không nhịn được liền quát: “Nhìn đủ chưa?”

“Chung Tiểu Mạn, em thật sự muốn anh nói ra sao?”

“Đương nhiên!”

“Thật sự muốn à?” Lục Hữu Lương liên tục xác nhận. 

“Nói mau, đừng lề mà lề mề nữa!” Thật sự Chung Mạn rất muốn lao đến xách cổ áo anh ta lên mà ép hỏi.

“Được rồi, anh nói.” Lục Hữu Lương đi lòng vòng quanh ghế rồi nhìn thẳng vào Chung Mạn nói: “Chung Tiểu Mạn, anh chưa bao giờ thấy em lo lắng khi đối mặt với những người cầu hôn em đến mức này, kể cả là Mạc Lâm!”

Chung Mạn khó hiểu: “Ý anh là gì?”

“Anh cũng không biết đây là ý gì. Anh chỉ biết rằng, trước kia khi đối mặt với những người theo đuổi mình, em đều có ‘ý chí sắt đá’ không thèm đoái hoài đến. Mặc người ta đứng dưới lầu hát tình ca cả đêm, bị hắt nước vào người mà em vẫn có thể thờ ơ. Buổi sáng đi qua đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.”

“Cái này…” Khóe môi Chung Mạn khẽ động đậy, nhưng cô lại không thể nói gì. Lục Hữu Lương thấy thế thở dài: “Em tự nghĩ đi, tại sao em có thể bình tĩnh đối mặt được với người khác nhưng lại không thể đối mặt được với Diệp Minh Hi?”

“Ý anh là…em cũng thích Minh Hi sao?” Chung Mạn cảm thấy không thể tin được, trực giác bảo cô lập tức bác bỏ: “Điều này không thể xảy ra!”

“Anh không dám khẳng định là em thích cậu ấy. Nhưng nhất định cậu ấy có một vị trí đặc biệt trong lòng em. Không phải chính em cũng không bài xích hành động của cậu ất sao? Anh dám khẳng định, nếu người khác ngủ ngoài cửa nhà em như vậy thì em đã sớm báo cảnh sát rồi. Coi như người nằm đấy là anh thì chí ít em cũng sẽ gọi bảo vệ lôi anh đi. Làm sao có chuyện mở cửa cho anh vào nhà như vậy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-212.html.]

“Nếu hôm nay người đó là Chung Minh thì em cũng sẽ cho nó vào…” Chung Mạn yếu ớt phản bác. “Em coi nó như em trai của mình…”

“Vấn đề là em trai của em không thích em. Nhưng Diệp Minh Hi đã yêu em bảy năm rồi, còn tỏ tình với em nữa.”

Một phát trúng tim!

Chung Mạn chán nản dựa người vào ghế, không nói nên lời. Thực ra cô biết rất rõ, tất cả những gì Lục Hữu Lương nói đều là sự thật,

Cho nên cô thật sự có ý nghĩ khác đối với Diệp Minh Hi sao?

Dọc theo mạch suy nghĩ, Chung Mạn nhớ lại hành động của mình, lại nghĩ về cảm xúc tối nay, cô càng chột dạ hơn. Lại cẩn thận suy nghĩ thêm một lúc, cô thậm chí còn nảy ra một ý tưởng kinh thiên động địa hơn nữa.

Có phải vì cách đối xử khác biệt của mình nên Diệp Minh Hi mới sinh ra ý tưởng đó với cô hay không?

Có phải ngay từ đầu cô đã hướng cậu đi theo lối suy nghĩ này không?

Có phải là vì cô cảm thấy cô đơn giống như tối nay nên mới vô thức giữ chặt lấy cậu, để tìm kiếm một ai đó quan tâm đến cô?

Nếu người bắt đầu là cô, về sau chính cô lại mở miệng lại từ chối. Vậy không phải là cô đang đùa giỡn tình cảm của cậu hay sao?

Chung Mạn bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng hốt vô cùng, nhưng cô lại không thể phản bác vì có thể nó chính là sự thật.

Lục Hữu Lương thấy Chung Mạn ngây người cũng không để ý tới cô nữa. Anh ta tự giác quay về xem phản hồi của khách hàng. Lúc anh ta đã xóa gần hết hộp thư, rốt cuộc Chung Mạn cũng khôi phục lại tinh thần, khàn giọng hỏi: 

“Em nên làm gì bây giờ?”

“Nhà cũng cho vào rồi còn có thể làm gì. Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Lục Hữu Lương đồng tình nhìn Chung Mạn sau đó lại lắc đầu. Từ trước đến nay cô gái này vẫn chưa từng bỏ nhiều tâm sức đối với tình yêu. Người nào chọn yêu cô cũng thật khổ sở mà.

Thật may mắn vì mình không phải người đó, Lục Hữu Lương tự hào nghĩ thầm.

Chung Mạn thẫn thờ trở về nhà, đèn cũng không chịu bật lên mà chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa.

Nếu chuyện này đều do cô gây ra, vậy thì cô dựa vào đâu mà từ chối cậu? Dựa vào đâu mà dám làm tổn thương đến tình cảm của cậu?

Thậm chí suốt bảy năm qua, cô đã bỏ rơi cậu không quan tâm, lại còn cố tình gửi ảnh cưới cho cậu dù biết cậu sẽ rất buồn. Đến khi trở về Trung Quốc để bầu bạn với cô thì cô lại đuổi cậu ra khỏi nhà và bắt cậu phải chờ cả đêm.

Loading...