Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-02-16 12:54:44
Lượt xem: 2

Cô từng hận Sùng Diệp Đức vì đã ngược đãi Diệp Minh Hi ba năm, nhưng còn cô thì sao? Cô đã chà đạp tình cảm của Diệp Minh Hi suốt bảy năm qua!

Minh Hi không biết tình yêu là gì nhưng lại vô duyên vô cớ rơi vào cạm bẫy tình yêu mà cô vô tình tạo ra. Nhưng cậu không hề than vãn một lời, đã thế còn từ bỏ tất cả để trở về bên cô. Cô tự hỏi bản thân, dựa vào đâu mà dám làm như thế?

Chung Mạn cảm thấy vô cùng áy náy, trái tim đau nhói. Cô dùng sức ôm lấy n.g.ự.c của mình nhưng lại không có cách nào làm giảm đi cảm giác tội lỗi trong tim.

Kính coong…

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Chung Mạn mới phát hiện ra là trời đã sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Cô nghĩ đến người đứng ngoài cửa, thực lòng không muốn mở cho cậu. Nhưng cô lại nghĩ, dựa vào đâu mà dám làm như vậy?

“Mạn Mạn, em đến rồi!” Diệp Minh Hi giơ cao túi thức ăn trên tay khoe với cô: “Bữa sáng của chị đây!”

“Ừ.” Chung Mạn mỉm cười và mở cửa cho Diệp Minh Hi vào nhà. Cô vội vàng ăn hết bữa sáng, không nói năng gì mà nhanh chóng đi làm ngay. Trước khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, cô không thể đối diện với Diệp Minh Hi. Nếu không, cô sợ bản thân sẽ nhịn không được mà nói ra toàn bộ những suy nghĩ xấu xa đen tối của mình. Cô sợ cậu biết mình là một người không biết xấu hổ, giữ cậu lại chỉ vì không muốn phải sống cô đơn một mình.

Cô mang theo tâm trạng nặng nề làm việc cả ngày. Dù rất không muốn nhưng buổi tối cô vẫn phải trở về nhà. Bởi vì cô không thể tiếp tục làm tổn thương Diệp Minh Hi được nữa. Cô ngồi trong phòng khách, hoảng hốt chờ đợi tiếng chuông cửa vang lên. Đồng hồ vẫn kêu tích…tắc…tích..tắc. Giờ phút này đối với cô mà nói, cảm giác chờ đợi giống như đang bị lăng trì xử tử. Nụ cười của cậu cứ như một lưỡi d.a.o găm sắc bén cắt vào da thịt cạo từng đốt xương của cô. Mỗi hành động của cậu đều như nhắc nhở cô hèn hạ như thế nào.

Kính coong.

Chuông cửa vang lên. Cô vỗ nhẹ vào hai bên má cho tỉnh táo lại rồi đi mở cửa. Vừa mở ra liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Diệp Minh Hi.

Diệp Minh Hi biết sáng nay Chung Mạn có vấn đề, nhưng cậu không hỏi, quyết định chờ tâm trạng cô tự tốt lên. Cậu bước vào phòng bếp, không nhìn thấy bát bẩn nên quay lại hỏi cô: “Mạn Mạn, đã tám rưỡi rồi, chị chưa ăn gì à?”

Chung Mạn lắc đầu: “Hôm nay chị không đói.”

“Không đói cũng phải ăn. Làm thế rất hại dạ dày.” Diệp Minh Hi khuyên nhủ vài câu, biết Chung Mạn chưa ăn, đến cả ngồi cũng không chịu mà nhanh chóng đi vào nhà bếp làm bữa tối. Chung Mạn nhìn thấy dáng vẻ này tự nhiên này của cậu, tự dưng suy nghĩ lại bay bổng. 

Chẳng lẽ thật sự là do bản thân đã vô tình đưa cậu vào cạm bẫy sao? Hay là trong tiềm thức không chịu được nỗi cô đơn khi một mình lăn lộn trong thành phố nên đã trăm phương ngàn tìm cách níu giữ cậu lại không chịu buông tay? Trùng hợp là khi đó cậu cũng đang trong tình cảnh cô đơn, bất lực nên mới rơi vào cạm bẫy của cô…

Đã bao giờ cậu nhận ra tất cả là do sự dụ dỗ của cô nên cậu mới say mê một người phụ nữ hơn mình chín tuổi như vậy không? Nếu cậu biết sự thật thì cậu sẽ nghĩ gì? Sẽ khinh bỉ mình sao?

Trong lòng Chung Mạn lại dâng lên một trận đau nhói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-213.html.]

Diệp Minh Hi xào xong món rau đầu tiên thì nhanh chóng đem tới bàn ăn, còn mang thêm bát đũa bày ra và nói với Chung Mạn: “Chị ăn trước đi, đừng đợi em.”

Khi cậu đã làm xong món thứ hai, Chung Mạn vẫn cứ ngồi đó, lặng yên cúi đầu nhìn đồ ăn.

“Mau ăn đi!”

Khi đã nấu xong món thứ ba, Diệp Minh Hi tắt bếp, ngồi cạnh Chung Mạn dò hỏi: “Mạn Mạn, có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là chị muốn đợi em thôi.” Chung Mạn không dám nói ra sự thật, chỉ đành phải đổi chủ đề: “Nhanh lên, chị đói sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.”

“Được, sắp xong rồi.” Diệp Minh Hi biết Chung Mạn có tâm sự nhưng nếu cô đã không muốn nói thì cậu cũng sẽ không bắt ép cô. Cậu quay lại phòng bếp tiếp tục làm cơm. Chỉ là khi nấu ăn, thỉnh thoảng cậu sẽ quay lại lén lút quan sát sắc mặt của cô.

Cuối cùng, bốn món ăn và một món canh lần lượt được bày lên bàn. Hai người bắt đầu ăn cơm. Chung Mạn, người vừa kêu gào đói muốn c.h.ế.t lại ăn rất chậm. Cô chậm rãi nuốt từng hạt cơm một. Bởi vì thứ cô ăn không phải chỉ là thức ăn bình thường, mà đó là sự đối xử ân cần của Diệp Minh Hi dành cho cô và sự hèn hạ vô sỉ của chính cô.

“Chị đừng chỉ ăn mỗi cơm như vậy, ăn thêm thức ăn nữa đi.” Diệp Minh Hi gắp đầy thức ăn cho cô đến nỗi suýt nữa thì cô không cầm nổi bát.

Chung Mạn nhìn vào bát rau xanh kia, một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

“Mạn Mạn, nếu chị không muốn ăn mấy thứ này thì chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Chung Mạn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Có phải bị đói quá lâu nên giờ chị ăn không vào phải không? Hay em đi nấu cháo cho chị nhé!”

Chung Mạn đau đớn nhắm mắt lại, lắc đầu: 

“Không thì em…”

“Đừng nói nữa!” Chung Mạn không thể kìm chế nổi mà hét lên thật to, những giọt nước mắt đang nén lại lâu nay cuối cùng cũng trào ra ngoài.” Minh Hi, chị cầu xin em. Đừng đối xử tốt với chị như vậy!”

“Chị đang nói gì thế?” Diệp Minh Hi ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy đi đến bên Chung Mạn. “Chị không hài lòng điều gì ư? Chị nói cho em biết, em đi…”

Loading...