Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:29:39
Lượt xem: 5
Quay trở lại với Chung Mạn, khi ngồi trên xe của Diệp Minh Hi, cô lại bị chấn động thêm một lần nữa. Đứa trẻ năm đó rụt rè ngồi co rúc trong một góc ở phía sau, vậy mà giờ đây đã có thể tự tin lái xe, ổn định quan sát đường đi, thuần thục điều khiển tay lái. Ánh sáng và bóng tối liên tục đan xen hiện ra trên khuôn mặt của cậu. Chung Mạn cảm thấy khuôn mặt đó vừa quen thuộc lại vừa xa lại. Cô nghĩ mình cần phải tìm hiểu lại người trước mắt một lượt, không thế cứ dựa vào ấn tượng ngày xưa mà nhìn nhận cậu một cách phiến diện.
Đang không ngừng quan sát cậu, cô chợt phát hiện Diệp Minh Hi cứ liên tục nhìn vào gương chiếu hậu. Vì vậy cô lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Hình như em thấy người quen.” Cậu cau mày suy nghĩ, đánh xe vào lề đường, tháo dây an toàn ra và nói với Chung Mạn: “Em ra ngoài nói chuyện với cô ấy một lúc, chị đừng ra ngoài.”
“Không sao chứ?” Chung Mạn hơi lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chị yên tâm đi.” Xe của Diệp Minh Hi dừng lại, chiếc xe phía sau cũng dừng theo. Chung Mạn quay đầu lại nhìn, cửa kính ô tô được dán giấy phản quang nên cô chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt bên ngoài. Nhưng như vậy cũng đã đủ để cô nhận ra rằng hai người kia không phải là người Trung Quốc.
Diệp Minh Hi bước tới gõ cửa kính xe. Cô gái người nước ngoài buộc tóc đuôi ngựa kéo cửa xuống chào hỏi Diệp Minh Hi: “Hello Edrd.”
“Eva, cô nắm bắt tin tức cũng nhanh thật đấy.”
“Đương nhiên, cậu không biết là những tin tức về cậu truyền thông bên Mỹ đưa tin nhanh như gió à. Người mẫu đầu tiên có thể thuyết phục Santa Felan đến quê hương của mình để quay quảng cáo thường niên, cậu có biết tin tức này chấn động lắm không? Còn cả video ‘khiêu vũ’ của cậu nữa, đã đạt hàng triệu lượt xem rồi.” Eve tự hào là người đầu tiên tìm thấy tung tích của Diệp Minh Hi. “Tôi có thể mở một cuộc phỏng vấn độc quyền được không? Giá cả tùy cậu thương lượng.”
“Tôi xuống xe là để bảo cô là đừng theo dõi tôi nữa. Cô không điều tra tin tức trước khi tới đây à? Trung quốc có luật của Trung Quốc. Tôi sợ cô cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không còn đường về Mỹ nữa đâu.”
“Sao hả, bạn gái cậu đang ở trên xe à?” Eva không thèm để ý tới lời đe dọa của Diệp Minh Hi, cười hì hì với cậu cứ như hai người bạn tốt. “Chúng ta đều là bạn bè, đừng keo kiệt thế chứ. Nghĩ mà xem, Edrd là người chưa từng có scandal giờ lại có bạn gái, tin tức này vô cùng hấp dẫn đó nha. Tưởng tượng thôi cũng biết là doanh thu của tạp chí chắc chắn sẽ bị phá kỷ lục!”
Diệp Minh Hi không thèm trả lời mà nhanh chóng ngăn chặn nhiếp ảnh gia đang bí mật xuống xe định chụp ảnh Chung Mạn.
“Tôi đã nói là nên tìm một người châu Á rồi mà. Cậu như vậy rất dễ bị phát hiện đó.” Eva nói với nhiếp ảnh gia bị chặn lại.
“Câm miệng!” Nhiếp ảnh gia mắt xanh tóc vàng tức giận quát lên.
Diệp Minh Hi biết rõ nhiều lời cũng vô ích. Vì thế cậu vội vã quay lại xe rồi gọi ngay cho George: “Tôi đã nhìn thấy Eva.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-218.html.]
“Cô ấy cũng tới à? Vẫn chưa bỏ cuộc sao?” George nhảy dựng lên, bụng mỡ rung rung theo từng động tác.
“Ừ. Tôi đang cố gắng để thoát khỏi cô ta. Anh mau nghĩ cách đi.”
Sau khi cúp máy, Diệp Minh Hi lo lắng liếc nhìn Chung Mạn, cố tình hạ thấp tính nghiêm trọng của sự việc: “”Đó là paparazzi*, nếu chị chưa từng thấy họ thì nhân cơ hội này nhìn thử đi.”
*Thợ săn ảnh hay paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
“Hả?” Chung Mạn ngẩn người, lúc này mới nhớ đến thân phận của Diệp Minh Hi: “Vậy…làm sao bây giờ?”
“Không sao cả, em cũng không tin, người từng sống ở đây hai năm lại không thể cắt đuôi được hai người nước ngoài này.” Diệp Minh Hi mỉm cười tự tin, giẫm mạnh chân ga, bắt đầu đưa Eva khám phá mọi con đường to nhỏ của thành phố X.
Mười lăm phút sau, Diệp Minh Hi xác định mình đã cắt đuôi thành công rồi mới dám lái xe về nhà Chung Mạn.
Sau khi dừng xe, Diệp Minh Hi chạy tới mở cửa xe cho Chung Mạn. Cô đứng lại nói chuyện với cậu: “Chị không muốn đuổi em, nhưng từ lần sau em đừng đến đây nữa, lỡ bị phát hiện…”
“Nếu em nói em không sợ bị họ phát hiện, chị thấy sao?” Diệp Minh Hi cúi đầu nhìn Chung Mạn, đôi mắt đen láy như đang phát sáng trong đêm: “Chị có thấy phiền không?”
Làm sao Chung Mạn lại không hiểu được ý của cậu? Cô do dự nhìn Diệp Minh Hi rồi lại nhìn sang bên cạnh. Nhớ tới sự cố chấp của cậu, lại nghĩ đến ‘âm mưu’ của mình, cuối cùng thở dài và nói ra câu thường xuyên xuất hiện trong dạo gần đây:
“Vậy thì…cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Diệp Minh Hi nghe vậy liền gật đầu, bình tĩnh đưa Chung Mạn lên lầu. Mãi đến khi trở về ngồi một mình trong xe, trước mắt chỉ còn tay lái, cậu mới mỉm cười. Cậu cười đến phát ngốc, thậm chí còn cười ra tiếng, cười ra cả nước mắt.
Cậu giống như một đứa trẻ sau bao ngày làm việc chăm chỉ, cuối cùng cũng được thưởng một viên kẹo. Viên kẹo này thật nhỏ bé. Có lẽ người khác sẽ cười nhạo cậu, chỉ vì một viên kẹo mà trở nên ngu ngốc như vậy. Vì một viên kẹo mà lại bỏ ra không biết bao nhiêu là công sức liệu có đáng không? Nhưng người khác không hề hiểu được viên kẹo này đẹp đến nhường nào. Cậu cảm thấy thật may mắn vì người khác không biết điều đó.
Ừm…. thật ngọt… chiếc kẹo này ngọt ngào giống y như trong tưởng tượng của cậu.