Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:18:37
Lượt xem: 0
“Giám đốc, chào ngày mới.” Đột nhiên có đồng nghiệp nói xin chào với cô, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, gật đầu bừa bãi. Tiếp đó cũng không nhìn Diệp Minh Hi thêm nữa mà bối rối bước vào tòa nhà cao ốc.
Cái lạnh của điều hòa làm giảm bớt sự rối bời trong lòng cô. Cô đứng chờ thang máy trong sảnh lớn, xuyên qua cửa kính lặng lẽ ngắm nhìn sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài. Bỗng trái tim cô nhảy dựng lên khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc vẫn lặng yên đứng ở ngoài kia.
Mặc dù khoảng cách giữa hai người rất xa nhưng sự mất mát trong đôi mắt và sự mệt mỏi trên khuôn mặt của cậu vẫn chọc thẳng vào mắt cô, khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng, trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Đây là lần đầu tiên Chung Mạn trực tiếp nhìn thấy tinh thần suy sụp của cậu như vậy. Ở trước mặt cô, lúc nào cậu cũng tỏ ra mạnh mẽ, bình tĩnh, kiên định. Chưa có giây phút nào cậu lộ ra mặt yếu đuối giống như bây giờ, để cô biết cậu cũng là một người bình thường, cũng sẽ thất vọng, cũng biết buồn và đau đớn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu đột nhiên nở nụ cười thật tươi, đem toàn bộ những biểu hiện vừa rồi che giấu hết đi, chỉ cho cô nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất.
Trái tim Chung Mạn lại càng đau hơn. Cô có nên đối xử tốt với cậu hơn không?
Giống như vừa rồi, tại sao lại không đưa bánh bao cho cậu?
Tại sao không vui vẻ chào tạm biệt cậu mà lại chạy đi như trốn tránh?
Tại sao không hỏi thăm công việc của cậu có thuận lợi không? Hay hỏi cậu một câu tối nay có muốn cùng ăn tối hay không?
Nếu đã hứa với cậu là ‘thuận theo tự nhiên’ thì cô không nên cứng nhắc lo trước lo sau nhiều như vậy. Có phải cô nên học cách ở bên cậu tự nhiên thêm một chút hay không?
Đinh
Ánh mắt cô lại lạc ra ngoài cửa kính lần nữa, đang định giơ tay chào tạm biệt cậu thì lại nghe thấy giọng nói của đồng nghiệp đang đứng bên cạnh.
“Giám đốc, thang máy đến rồi, cô có vào không?”
Nhưng mà…Cô nhìn người đang đứng bên ngoài lớp cửa thủy tinh, lại cảm nhận được ánh mắt soi mói của đồng nghiệp, đấu tranh tư tưởng không ngừng. Cứ như vậy cho đến khi cô bước vào thang máy, một động tác vẫy tay tạm biệt đơn giản với cậu cũng không thực hiện được.
Tâm trạng thấp thỏm không yên của Chung Mạn kéo dài cả buổi sáng. Cuối cùng, vào giờ ăn trưa, cô quyết định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Minh Hi. Cô nói cảm ơn cậu vì đã đưa cô đi làm và dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-220.html.]
Tinh tinh.
Không tới ba giây sau cô liền nhận được tin nhắn, mở ra nhìn lại chỉ thấy hai chữ đơn giản ‘tuân lệnh’, bên cạnh là icon hình khuôn mặt màu vàng đang cười toe toét.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ này, không hiểu sao trái tim Chung Mạn lại đau đớn.
Nói thuận theo tự nhiên là mình, mất tự nhiên cũng là mình…Chung Mạn cảm thấy áy náy, lấy tay vỗ mặt không ngừng, thì thầm mắng chửi mình dữ dội:
“Chung Tiểu Mạn, mày có thể hào phóng hơn được không?”
Đến giờ tan làm, sau khi nhìn thấy Diệp Minh Hi, trong lòng Chung Mạn lại dâng lên sự khó chịu. Nhưng cô lại không thể khống chế bản thân mà nhìn xung quanh, theo bản năng muốn tránh cho người quen nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Minh Hi đương nhiên cũng để ý thấy động tác của cô, ánh mắt trở nên buồn bã. Đang định mở xe hộ cô thì đằng sau có người gọi với theo: “Giám đốc.”
Chung Mạn quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Diệp Minh Hi đứng cách xa cô vài bước, không khỏi kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm. Nhưng cậu chỉ cúi thấp đầu, không cho cô nhìn thấy cảm xúc của mình.
“Tan làm rồi à?” Chung Mạn mỉm cười chào người tới.
“Ừ, hôm nay không có việc gì nên có thể về sớm một chút.” Người nọ dứt lời, tò mò nhìn về phía Diệp Minh Hi. Thông thường thì Chung Mạn nên thay hai người họ giới thiệu với nhau. Nhưng Chung Mạn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Minh Hi đã mở lời trước: “Xin chào, tôi là em họ của chị Chung Mạn.”
“À, lúc trước tôi có nhìn thấy cậu rồi, ở…” Người nọ liếc mắt nhìn Chung Mạn, nuốt xuống năm chữ “đám tang của Mạc Lâm” thay bằng lời chào lịch sự “Xin chào, xin chào.”
Sau khi khách sáo nói vài câu, người đàn ông kia nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Chung Mạn và Diệp Minh Hi. Chung Mạn cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết, sau khi lên xe thì do dự một lúc mới dám ở lời với Diệp Minh Hi: “Vừa rồi chị chỉ là…”
“Không sao, em biết chị còn chưa quen.” Mắt cậu vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước: “Chị không cần quan tâm đến em, chỉ cần chị hạnh phúc là được rồi.”
Nhưng…như vậy liệu có được không?
Cậu thà rằng tủi thân rút lui, chủ động mở miệng phủ nhận toàn bộ quan hệ cũng không muốn cô phải áy náy và khó xử.
“Minh Hi.”