Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:19:05
Lượt xem: 1
Cô thực sự không biết rằng Diệp Minh Hi vì yêu cầu của cô mà chấp nhận từ bỏ tiền thù lao để thuyết phục Santa Felan đến Trung Quốc.
Không, cái này không thể coi là vì không biết nên không có tội được. Nếu cô thực sự muốn biết thì chỉ cần để ý, quan tâm một chút là sẽ biết. Giống như Diệp Minh Hi, cho dù tinh thần và thể chất của cô có chỗ nào không khỏe cậu đều biết hết.Cậu âm thầm giúp cô thoát khỏi tình trạng khó khăn, bầu bạn bên cạnh cô khi cô cần, nhưng lại chưa bao giờ kể công. Trái lại, Diệp Minh Hi đã hy sinh lớn như vậy cô cũng không biết chút nào. Cô đã bỏ mặc cậu cả ngày nay, chỉ lo cho công việc của mình…
“Đây là một tình yêu không công bằng.” Sự đánh giá của người phụ nữ kia tự dưng hiện lên trong đầu Chung Mạn. Cô lấy tay che mặt, chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn như thế.
Tại sao cô chỉ biết thụ động tiếp nhận tình yêu của cậu? Tại sao cô lại có thể làm tổn thương tình cảm của cậu nhiều như vậy?
Cậu đối xử tốt với cô không phải là điều hiển nhiên. Tại sao cô lại chưa từng nghĩ đến những khó khăn và nỗi đau trong lòng cậu?
Tại sao cô không làm điều tương tự với cậu, đáp trả lại những gì cậu đáng được nhận, cho cậu sự đối xử công bằng?
Tại sao trong đầu cậu toàn là những điều tốt đẹp muốn làm cho cô, còn cô chỉ vì muốn tránh bị người khác nghi ngờ mà tàn nhẫn đẩy cậu ra…
Cô khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình thực sự không chịu nổi nữa.
Khi đang cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Diệp Minh Hi lại ra khỏi nhà hàng tìm đến cô. Chung Mạn vội vàng ngồi thẳng lưng, mở miệng hỏi cậu: “Sao lại đi ra đây?”
“Chị đi lâu rồi mà chưa về, nên em ra đây xem thử.”
Nghe Diệp Minh Hi nói vậy, sắc mặt Chung Mạn trở nên trắng bệch.
Cậu nhanh chóng biết cô đã đi lâu rồi mà chưa trở về như vậy. Đổi lại là cô, đừng nói là đi tìm, liệu cô có phát hiện là không thấy cậu không? Cô sẽ để ý tới cậu sao?
Cô tự hỏi chính mình nhưng ngay cả câu trả lời cô cũng không muốn biết.
Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn không ổn, vội hỏi: “Mạn Mạn, chị khó chịu ở đâu à? Có cần em đưa chị về trước không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-223.html.]
“Không sao đâu.” Chung Mạn vội vàng thay đổi vẻ mặt, mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi.”
Sau khi đi được nửa bước, Diệp Minh Hi thấy sắc mặt cô không tốt, sợ cô xảy ra chuyện không may liền nhanh chóng giơ tay đỡ lấy cô. Thấy cậu ra sức bảo vệ cô, Chung Mạn lại cảm thấy trái tim mình quặn lại, hai hốc mắt đều nóng lên.
Cô thực sự ích kỉ như vậy sao?
Không ngừng đòi hỏi tình yêu của cậu lại không chịu đáp trả lại, như vậy mà được ư?
Cô mím môi, nhẹ nhàng nâng tay trái lên nắm lấy tay cậu.
Bỗng cảm nhận được trong tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, Diệp Minh Hi ngạc nhiên ngẩng đầu. Đối diện với ánh mắt của cậu là nụ cười thật tươi của Chung Mạn, cậu không kịp phản ứng lại, cứ ngây người mặc kệ để Chung Mạn dẫn mình vào nhà hàng. Đợi đến khi cậu khôi phục tinh thần, khóe miệng không ngăn được mà kéo căng ra, cười toe toét.
Đây là lần đầu tiên sau bảy năm, Chung Mạn chủ động nắm tay cậu!
Diệp Minh Hi lặng lẽ siết chặt năm ngón tay, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chung Mạn giống như đang nắm chặt một báu vật vô giá. Chung Mạn thấy động tác của cậu, trong lòng càng thêm kiên định, nhẹ nhàng nắm trọn cả bàn tay cậu.
Diệp Minh Hi mừng rỡ đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên. Sự khôn khéo lạnh lùng của ngày thường đã biến mất không còn một mảnh. Giờ đây trên mặt cậu chỉ còn một nụ cười ngây ngô như đứa trẻ.
Chung Mạn nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, suýt chút nữa không kìm được nước mắt. Chỉ là một cái nắm tay mà cậu lại có thể vui vẻ đến vậy. Bản thân mình trước đây bị mù rồi sao mà không phát hiện ra sự uất ức của cậu.
Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu thêm một lần nữa. Giờ phút này, ngay cả đuôi mày của cậu cũng mang theo ý cười, bước chân chậm lại không muốn đi tiếp. Cậu biết đến khi quay lại bàn thì mình sẽ phải buông tay cô ra.
Thấy vậy Chung Mạn không đành lòng, hít sâu ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”
Lúc này, cho dù Chung Mạn nói gì thì Diệp Minh Hi cũng đều sẽ đồng ý. Huống chi đây cũng là điều mà cậu mong muốn.
“Ừ.” Nụ cười của cậu càng trở nên sáng lạn.