Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:50:42
Lượt xem: 1
Một buổi tối tháng 8, Chung Mạn nói rằng cô sẽ làm bữa tối. Vậy nên sau khi tan làm, Diệp Minh Hi lái xe đến thẳng nhà Chung Mạn. Cậu nhấn chuông cửa thì thấy Chung Mạn mang theo khuôn mặt nhăn nhó ra mở cửa cho mình. Diệp Minh Hi hỏi cô có việc gì, cô lắc đầu rồi chỉ tay vào trong nhà. Theo hướng chỉ tay của cô, cậu chậm rãi đi vào nhà.
Và rồi…Đùng đùng!
Đột nhiên, bên tai nghe thấy hai tiếng nổ lớn kèm theo là những mảnh giấy rực rỡ sắc màu đang rơi lả tả. Bên mũi mùi thuốc nổ nhè nhẹ bay lơ lửng trong không khí. Cậu kinh ngạc nhìn Chung Mạn, cô đang cười rất vui vẻ.
“Sinh nhật vui vẻ!” Chung Mạn đội chiếc mũ giấy cho Diệp Minh Hi. Sau đó cô dùng hai tay bốc những mảnh giấy vụn ném vào người cậu: “Bất ngờ không?”
“Cảm ơn chị.” Diệp Minh Hi đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Nhưng không sao, đã có Chung Mạn đã nhớ thay cậu.
“Thôi nào, đến đây ăn bánh sinh nhật đi!” Chung Mạn nắm lấy tay cậu kéo đi. Cách trang trí trong phòng ăn vẫn giống như cách trang trí sinh nhật cho cậu vào bảy năm trước. Xung quanh đều là dải lụa màu, dễ thấy nhất là dòng chữ “HAPPY BIRTHDAY” được treo chính giữa và hàng chục quả bóng bay với nhiều màu sắc khác nhau được thả ở khắp mọi nơi. Trong căn phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc sinh nhật.
Chung Mạn kéo Diệp Minh Hi đến bên bàn ăn, trên bàn có một cái khăn lớn đang che đi một vài đồ vật bên dưới. Chung Mạn cầm lấy cái còi cuộn giấy sinh nhật thổi hai cái rồi lớn tiếng nói: “Sau đây sẽ là phần mở bánh sinh nhật.” Nói xong cô còn ra sức vỗ tay.
Diệp Minh Hi mỉm cười nhìn cô diễn trò. Rốt cuộc ai mới là trẻ con đây?
Hai tay cậu nắm chặt khăn trải bàn, phối hợp cùng với biểu hiện có vẻ vô cùng bí mật của Chung Mạn. Trước tiên giả vờ giả vịt hóp bụng, sau đó như một nhà ảo thuật gia bất ngờ mở ra.
Khăn trải bàn vừa biến mất, trên bàn liền xuất hiện rất nhiều bánh ngọt, nhiều đến nỗi khiến Diệp Minh Hi không khỏi nghi ngờ mà hỏi: “Cái này…hình như quá nhiều rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-225.html.]
“Không nhiều, hoàn toàn không nhiều.” Chung Mạn cười hì hì kéo cậu ngồi xuống: “Hôm nay không chỉ có một cái sinh nhật mà có hẳn bảy cái sinh nhật để chúc mừng cơ.”
Bảy cái? Diệp Minh Hi đột nhiên hiểu ra ý định của cô. Nhưng cậu thực sự đếm thì lại thấy có tám cái hộp.
“Có một năm chúng ta đã tổ chức nhưng hôm đó chúng ta không ăn cùng nhau.” Chung Mạn cầm một hộp bánh ngọt mở ra.Chiếc bánh Black Forest hình tam giác xuất hiện trước mắt hai người. Cô đưa cho cậu một cái dĩa và tự cầm một cái: “Em biết không, hôm đó khi chị phải lập tức tới công ty, chị thấy rất tiếc nuối. Về sau mỗi khi nhớ lại, chị đều hối hận tại sao ngày hôm ấy lại không ở thêm năm phút để ăn xong chiếc bánh rồi hẵng đi. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Vì vậy, bây giờ, cho dù thế nào thì chị cũng phải bù đắp lại cho em.”
Nghe cô nói, Diệp Minh Hi mới nhớ tới chiếc bánh năm đó cậu ngồi đối diện một mình với nó suốt đêm cũng y hệt chiếc bánh này. Nghĩ lại, hộp giấy này với hộp giấy trước kia đều cùng chung một cửa hàng, chỉ là kích thước to nhỏ không giống nhau.
Không lẽ cô đã cất công đến đúng cửa hàng bánh ngọt năm đó để mua kiểu bánh y chang?
Nhớ lại năm đó cô phải vội vàng đi làm trong đêm tất cả đều vì cậu yêu cầu Tần Tâm Lan giữ hàng của cô lại. Xét cho cùng, sinh nhật cô độc năm đó cũng là cậu tự mình gieo gió gặt bão thôi. Vậy mà chỉ vì một chiếc bánh nho nhỏ mà Chung Mạn lại cảm thấy áy náy suốt bảy năm, lại còn nhớ kĩ muốn đền bù tổn thất cho cậu nữa.
“Đang nghĩ gì vậy? Chúng ta mau ăn thôi.” Chung Mạn dùng dĩa cắt ra một miếng bánh nhỏ. Đợi Diệp Minh Hi đã chuẩn bị sẵn sàng cô mới ăn một miếng, đem tiếc nuối của bảy năm trước tiêu diệt sạch sẽ.
May mắn thay, cô vẫn chưa biết là do cậu giở trò quỷ…Diệp Minh Hi vì chính mình năm đó không hiểu chuyện mà hổ thẹn, nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Chung Mạn vẫn không biết rõ sự tình năm đó.
Chiếc bánh ngọt đầu tiên đã được ăn sạch sành sanh. Chung Mạn mang hộp bánh thứ hai đặt lên trước mặt hai người, bên trong là một chiếc bánh khác. Bánh này có hình chữ nhật, mang hương vị tiramisu, cách trang trí cũng khác với chiếc bánh đầu tiên. Nhìn thấy chiếc bánh, Diệp Minh Hi cảm thấy giật mình bởi vì mỗi chiếc bánh ngọt được mua ở các cửa hàng khác nhau nên chúng có độ cao thấp không đều nhau.
“Chị đã chạy đến tám cửa hàng khác nhau để mua bánh sao?” Cậu mở to mắt, hoài nghi hỏi Chung Mạn.
“Đúng vậy, nếu cùng mua ở một cửa hàng mà không có vị em thích thì phải làm sao?” Chung Mạn gật đầu trả lời rất tự nhiên, cũng không hề có ý kể công. Cậu không cảm thấy chạy đến tám cửa hàng khác nhau để mua bánh ngọt là điều bắt buộc. “Mỗi năm sinh nhật đều không giống nhau vì thế cũng không thể mua cùng một loại bánh kem được.”