Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:50:53
Lượt xem: 1
Đợt này đang vào ngày hè nóng bức. Năm nay nhiệt độ ở Trung Quốc còn cao hơn bình thường. Ở trong thành phố này ngay cả ngồi dưới cống ngầm đã được che phủ cũng có thể rán chín trứng. Vậy mà cô lại có thể chạy đến tám của hàng khác nhau để mua bánh. Đây thực sự là một sự nghiệp vô cùng vĩ đại!
Trái tim Diệp Minh Hi như được rót mật, cảm thấy vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Cậu không ngờ điều ngốc nghếch như vậy mà cô cũng có thể làm được.
Thật ngốc nghếch, nhưng cậu lại thích điều này.
Chung Mạn cắm nến vào bánh, thắp lửa và hát bài chúc mừng sinh nhật. Cô hắng giọng một cái, nhẹ nhàng hát ra giai điệu của bài hát Chúc mừng sinh nhật nhưng ca từ trong bài hát vô cùng lạ lẫm, Diệp Minh Hi chưa từng nghe bao giờ.
“! Cumlen feliz !! Cumlen feliz! …” Chung Mạn hát xong thì nhìn thấy khuôn mặt hiện đầy sự nghi ngờ của Diệp Minh Hi, tốt bụng giải thích cho cậu: “Cùng một ca khúc hát tận bảy lần thì chẳng có gì vui cả. Nếu em ở Trung Quốc thì chị sẽ không làm điều này. Ngoại trừ tiếng Trung và tiếng Anh, chị đã học năm bài hát với năm thứ tiếng khác nhau. Vừa rồi là tiếng Tây Ban Nha, hát cũng được đấy chứ?”
Khi cô tự hào khoe ý tưởng đặc biệt này của mình đôi mắt sáng lên như vì sao. Dưới ánh nến mờ nhạt đôi môi đỏ tươi mềm mại trông còn hấp dẫn hơn cả trái dâu tây trên chiếc bánh ngọt. Trái tim Diệp Minh Hi khẽ rung động, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, còn dùng đầu lưỡi lướt qua khóe miệng cô, sau đó mới miễn cưỡng rời đi, thốt ra lời bình luận đầy tiếc nuối.
“Thật tuyệt.”
“Ai, ai hỏi em cái này!” Chung Mạn không ngờ Minh Hi lại có hành động bất ngờ này, chưa kịp ngăn cản đã bị cậu chiếm tiện nghi. Đến khi hồi phục tinh thần lại mặt cô lập tức đỏ bừng, vỗ cậu một cái, thấy cậu vẫn cười trộm liền giả vờ giận dỗi:
“Nghiêm túc tí đi!” Người này đã trưởng thành, ngay cả đầu óc cũng không còn thuần khiết nữa!
“Em rất nghiêm túc nha, sinh nhật ở nước ngoài mọi người đều tặng cho nhau một nụ hôn như vậy. Ừ, Tây Ban Nha cũng có truyền thống này.” Dứt lời, Diệp Minh Hi còn không biết xấu hổ l.i.ế.m liếm môi: “Em rất mong chờ bài hát sinh nhật tiếp theo của chị.”
Lúc này, Chung Mạn không biết mình có nên tiếp tục hát nữa không. Nếu cậu nói bên Pháp có kiểu hôn ướt át, liệu cô còn muốn sống nữa không? Ngoài ra còn có tiếng Đức, Ý,…Ai mà biết những quốc gia này có truyền thống gì?
Cô trợn tròn mắt, đem ghế đến phía đối diện của bàn ăn và nói với Diệp Minh Hi đang ngồi ở phía còn lại: “Em mau cầu nguyện đi.”
“Khoa trương vậy sao?” Cậu nhíu mày nhìn theo hướng di chuyển của cô, vẻ mặt trở nên ranh mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-226.html.]
“Đừng quản chuyện của chị, mau ước đi.”
“Nguyện vọng ở tuổi mười bảy á?” Dưới ánh nến, cậu nhìn cô, đôi mắt rực cháy như có ánh lửa. “Chị có biết không, bảy năm nay, em chỉ có một điều ước duy nhất.”
“Điều ước không thể nói ra nếu không sẽ mất linh đấy. Em đừng có nói cái gì cả!” Chung Mạn trừng mắt nhìn cậu: “Ước xong thì thổi nến đi!”
“Tại sao em lại thấy nếu nói điều ước cho chị nghe thì sẽ hiệu nghiệm hơn nhỉ?” Cậu mỉm cười đáp lại. Mặc dù trêu chọc cô như vậy nhưng cậu vô cùng rõ ràng, nếu còn tiếp tục nói thì Chung Mạn sẽ tức giận. Vì thế cậu nhanh chóng dừng lại trò đùa, nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi tắt nến.
Chung Mạn và cậu ngồi đối diện nhau, cùng nhau cắt bánh ngọt ra. Đến hộp bánh thứ ba, cô lại thắp nến và hát bài hát bằng tiếng Pháp, lúc hát không quên cảnh giác quan sát hành động của Diệp Minh Hi. Hát được tầm nửa bài, Diệp Minh Hi đột nhiên cử động làm Chung Mạn sợ tới mức nhảy dựng lên và không thể hát tiếp nữa.
Diệp Minh Hi biết vừa rồi mình hơi vội vàng, vì vậy mỉm cười an ủi cô: “Mạn Mạn, đừng sợ. Nếu chị không muốn, em sẽ không hôn chị nữa.”
‘Ừ…” Chung Mạn hơi ngượng ngùng ngồi trở lại, thấp giọng hát tiếp.
Mãi đến cuối cùng cũng chỉ còn một chiếc bánh duy nhất, hát xong bài hát cuối cùng, Chung Mạn âm thầm hạ quyết tâm, nói với Diệp Minh Hi: “Em ngồi yên đấy, đừng nhúc nhích.”
“Hả?”
Chung Mạn đứng dậy đi về phía Diệp Minh Hi, hai tay chạm vào má cậu, ngón tay lướt qua hàng lông mày, do dự nhìn nó một lúc, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu. Đến khi cô ngẩng đầu lên khuôn mặt đã đỏ bừng như trái táo chín.
Diệp Minh Hi sợ cô lại giận nên đến động cũng không dám động một cái. Phản ứng cứng nhắc này của cậu khiến Chung Mạn không khỏi bật cười, lại hôn thêm một cái nữa: “Chị nghĩ nếu luyện tập nhiều lần thì nó có thể trở thành thói quen đấy nhỉ?”
“Cho dù chị làm việc gì, luyện tập nhiều vẫn tốt hơn.” Diệp Minh Hi giả vờ đứng đắn gật đầu, ánh mắt lơ đễnh lướt qua cô, dừng lại trên đôi môi của Chung Mạn một lúc lâu mới chịu rời đi. Nhìn hai má đỏ ửng và giọt lệ còn vương trên mắt cô, cậu nghiêm túc hỏi:
“Vậy bây giờ…chị còn muốn luyện tập nữa không?”