Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-02-18 19:02:46
Lượt xem: 1
Nghĩ vậy, Chung Mạn chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, đi đến bên cạnh cậu, lúng túng phun ra mấy chữ: “Cảm ơn em.”
“Hả?” Diệp Minh Hi nghi ngờ ngẩng đầu, ngẩn người nói: “Ơ, không có gì đâu.”
Nhìn bộ dạng hờ hững và hào phóng của cậu, Chung Mạn lập tức thở dài. Đây chính là ‘đàn ông không hiểu được sự lúng túng của phụ nữ’. Rõ ràng bản thân cô cảm thấy rất xấu hổ thậm chí còn không dám nhìn mặt mọi người. Tại sao người này lại có thể làm ra bộ dạng cái gì cũng chưa từng xảy ra, tựa như nước chảy mây trôi vậy? Chung Mạn là một người bình thường nên rất coi trọng chuyện này. Vì thế cô nhịn lại sự xấu hổ mà lên tiếng nhắc nhở: “Cái này, có người nói đàn ông nhìn thấy thì sẽ gặp xui xẻo đấy…”
Diệp Minh Hi không thèm để ý, chỉ nghe cho có, cũng không biết tính nghiêm trọng của việc này. Thấy vậy, Chung Mạn liền đem phong tục mê tín này giải thích cho cậu nghe. Sau khi nói xong cô còn hỏi lại một câu: “Biết rồi phải không? Biết rồi thì lần sau đừng giúp chị nữa.”
“Như vậy sao được.” Cuối cùng Diệp Minh Hi cũng có phản ứng. Cậu cau mày, rất không đồng tình nhìn Chung Mạn.
“Có gì mà không được, chị đã nói là đừng rửa. Nếu chị không thể làm sạch thì có thể mua cái mới cơ mà.”
“Sao lại không rửa sạch được? Hiếm khi thấy chị yêu thích chiếc ghế kia như vậy.” Diệp Minh Hi nghiêm túc nói.
“Sao em biết chị thích cái ghế kia?” Chung Mạn hơi ngạc nhiên, bởi cô thật sự rất thích cái ghế đấy. Nếu lúc nãy Diệp Minh Hi không đem nó đi tẩy thì rửa cô cũng không thực sự có ý định vứt nó đi.
“Đương nhiên, bình thường chị lười như vậy, ngồi bừa một chiếc ghế trong phòng ăn là được rồi. Vậy mà chị còn vất vả lôi nó từ phòng sách ra phòng ăn, rõ ràng là rất thích nó nên mới làm thế.”
“Em, em…” Diệp Minh Hi nói quá kiên quyết, Chung Mạn muốn bác bỏ nhưng lại không dám bởi vì dù sao đây cũng là sự thật không thể chối cãi. Với cả, chỉ vì mình thích chiếc ghế kia mà cậu không ngại xui xẻo cọ rửa giúp cô. Sao cô còn không biết xấu hổ mà phản bác lại cậu nữa chứ? Cuối cùng, Chung Mạn chỉ có thể thở dài: “Em thật sự quá hiểu chị.”
Diệp Minh Hi đắc ý đáp lại bằng nụ cười đầy tự tin.
Cứ như vậy việc liên quan đến chiếc ghế liền được bỏ qua. Chung Mạn tiếp tục chăm chú lướt web. Hai tiếng sau, cô chạy vào bếp mở tủ lạnh, thấy trong tủ trống không, cô ngây người ba giây rồi quay lại hỏi Diệp Minh Hi đang xem tivi ở bên ngoài.
“Minh Hi, nước có ga của chị đâu?” Rõ ràng cô đã mua rất nhiều nước có ga cất vào tủ lạnh rồi cơ mà. Trời mùa hè chói chang mà có thể được nhấm nháp một ngụm nước ngọt mát lạnh, sau đó “khà” một cái đầy thỏa mãn thì còn gì bằng. Từ khi còn nhỏ, Chung Mạn đã có một niềm đam mê như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-231.html.]
Diệp Minh Hi đi vào phòng bếp, cầm cốc nước ấm bên cạnh lên đặt vào tay Chung Mạn: “Chị uống cái này đi.”
Chung Mạn vừa mở ra thì một làn hơi nóng hổi phả thẳng vào mặt. Cô chịu không nổi kêu lên với Diệp Minh Hi: “Đây là nước nóng đấy.”
“Với cả đây là nhà chị hay là nhà em hả? Nước có ga là chị mua cơ mà!”
“Không phải bây giờ em vẫn đang uống nước đá đấy sao?”
“Mùa hè nóng như vậy còn bắt chị uống nước nóng…” Chung Mạn giãy giụa.
“Táo tàu đỏ và trà long nhãn giúp an thần, bổ máu. Chị thích ăn ngọt nên em đã cho thêm một ít đường đen vào rồi.” Diệp Minh Hi vốn dĩ là người cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nửa bước không lùi: “Tối qua chị ngủ không ngon. Chị không muốn đêm nay vì uống nước đá mà tiếp tục bị mất ngủ nữa chứ?”
“Làm sao em biết…” Chung Mạn khiếp sợ hỏi, Diệp Minh Hi chỉ nheo mắt mỉm cười nhìn cô. Vì vậy cô quyết định nuốt lại lời định nói vào bên trong. Tên này vừa nãy còn dám nói cô lười, giờ mà nói thêm thì cũng chẳng có ích gì.
Hết lần này đến lần khác, Diệp Minh Hi không chịu chừa lại cho cô một chút mặt mũi nào: “Chị hỏi em tại sao lại biết tối qua chị ngủ không ngon đúng không?”
“Chị không có.” Chung Mạn kiên quyết phản bác.
“Thật ra…”
“Chị đã nói là chị không hỏi rồi mà.” Thấy cậu còn muốn nói, Chung Mạn nhanh chóng đóng tủ lạnh lại rồi bịt hai tai chạy như điên ra ngoài.
Đến giờ ăn tối, Chung Mạn thấy trên bàn có canh gan nấu với rau cải, mộc nhĩ; câu kỷ tử* hầm gà cách thủy; Rau hẹ nấu với lươn, đến cơm trắng cũng nấu chung với táo đỏ. Thế này… khoa trương quá rồi đó. Người nấu ra món này không thể không biết rằng cô không thích mùi vị của gan heo, rau hẹ, không thích sự đặc dính của nước hầm. Nhìn thấy chúng cô như muốn phát điên. Đến khi đối mặt với bộ mặt chờ mong cô nói chuyện của Diệp Minh Hi, cô quyết định yên lặng ngồi xuống, yên lặng ăn.
*Câu kỷ tử là vị thuốc quý và được sử dụng phổ biến trong y học cổ truyền. Với vị ngọt, tính bình, tác dụng trừ phong, bổ thận, cường gân cốt, sinh tinh,… dược liệu này được tận dụng để trị chứng vô sinh – hiếm muốn, di mộng tinh ở nam giới, viêm dạ dày mãn tính và các vấn đề về mắt.