Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-02-18 19:02:56
Lượt xem: 1
“Mạn Mạn, ăn ngon không?”
Được rồi, cô thừa nhận mùi vị của gan heo cũng không nặng, nước hầm cũng không dính dính như bình thường, rau hẹ xào rất mềm. Hiển nhiên là Diệp Minh Hi đã bỏ ra không ít công sức, so với nhà hàng bên ngoài thì mùi vị dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cô khen cậu thì chỉ sợ cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Vì vậy, cô chỉ đơn giản gật đầu “Ừ” một tiếng coi như đã đáp lại, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Không biết có phải vì cho thêm táo đỏ vào không mà hôm nay cơm trắng ăn cũng rất ngọt. Cái miệng nhỏ của Chung Mạn từ từ nhấm nháp, ánh mắt vụng trộm nhìn lên người Diệp Minh Hi lại phát hiện ra cậu hầu như không hề động đũa.
Chung Mạn đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà lên tiếng hỏi: “Em không ăn à?”
“Em không đói.” Diệp Minh Hi đã trả lời như vậy. Nhưng sau bữa ăn cô lại thấy cậu nhồm nhoàm gặm hai quả táo lớn, thiếu chút nữa là ăn hết cả hạt táo.
Một thời gian dài sau đó, Chung Mạn mới biết Diệp Minh Hi cũng ghét gan lợn giống như cô, có thể ăn cá nhưng khi nhìn thấy lươn thì lại vô cùng chán ghét.
Sau này, cứ mỗi tháng sẽ có vài ngày những món ăn đó xuất hiện trên bàn. Lúc đó, khuôn mặt của Chung Mạn vô cùng dịu dàng, ăn cơm rất ngon miệng. Và đương nhiên sau mỗi bữa ăn, trước mặt Diệp Minh Hi đều là một đĩa trái cây lớn.
Nhưng những chuyện này đều là của sau này.
“Diệp Minh Hi điên cuồng theo đuổi người phụ nữ lớn tuổi trưởng thành. Hiện tại, hai người đang hẹn hò.” – Người phụ nữ lớn tuổi trưởng thành là cái gì hả trời.
“Đại minh tinh bắt được một góa phụ xinh đẹp” – Hừm, dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả mình, tạm chấp nhận!
“Diệp Minh Hi từ bỏ thị trường khổng lồ bên Mỹ – không cần giang sơn chỉ cầu người đẹp” – Đây là tiêu đề chính trị đấy à!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-232.html.]
Chung Mạn bày tất cả các tờ báo đưa tin về bọn họ trên mặt đất, nằm dài trên ghế sofa đọc bình luận, tâm trạng dường như rất vui vẻ. Diệp Minh Hi cảm thấy rất lo lắng. Mặc dù các bức ảnh này đều được chụp từ xa, không rõ ràng lắm nhưng chỉ cần là người quen biết Chung Mạn thì đều có thể nhận ra được cô. Đã vậy nơi chụp ảnh lại là cổng khu chung cư, các khu vực gần công ty Chung Mạn. Cậu sợ một ngày nào đó phóng viên có thể đột nhập quấy rối bất cứ lúc nào.
“Mạn Mạn, trong công ty vẫn ổn chứ?”
“Thực ra, chị vẫn hơi lo lắng. Nhưng không biết tại sao các đồng nghiệp nữ trong công ty đều thể hiện tư tưởng ủng hộ chị. Dù là lúc nghỉ trưa hay vào giờ tan làm họ đều giúp đỡ, cố ý quấy nhiễu tầm nhìn của phóng viên hoặc dùng kế điệu hổ ly sơn*,… Trong công ty có lời đồn không hay họ còn chủ động giúp chị bác bỏ. Chị còn vì được yêu quý mà sinh ra lo sợ nữa đây này.” Chung Mạn không hiểu tại sao các nữ đồng nghiệp lại làm như vậy, cũng không biết đằng sau có ý đồ gì không. Nhưng dù sao cô cũng rất hài lòng với tình hình này. “Vì vậy, em không cần lo lắng, trong công ty vẫn ổn. Hôm nay đi lên đây có bị phát hiện không?”
*Điệu hổ ly sơn (lừa cho hổ ra khỏi núi) được dùng ngụ ý nhử người khác ra khỏi vị trí ẩn nấp thuận lợi để dễ bề tấn công. Kế Điệu hổ ly sơn là một trong 36 kế trong bộ sách Ba mươi sáu kế (Tam thập lục sách)
“Không có, nhân viên bảo vệ khu chung cư đã được chị “huấn luyện”, quả thực vô cùng chuyên nghiệp. Ở khu chung cư em có ngang nhiên đi lại cũng không vấn đề gì.” Diệp Minh Hi cười đáp.
Hai người uống ly nước ấm, nhàn nhã đọc báo, hưởng thụ ngày nghỉ bên nhau.
Đột nhiên, sắc mặt Chung Mạn hơi trầm xuống, nghiêm túc đọc một bài báo, sau đó đưa cho Diệp Minh Hi xem: “Em nhìn này.”
Thấy nụ cười trên môi Chung Mạn biến mất, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, nhận lấy tờ báo. Sau khi xem xong sắc mặt của cậu cũng trở nên nghiêm trọng.
“Có thể biết được ba mẹ em mất vì tai nạn, ở trường học vì đánh nhau mà bị đuổi học. Phóng viên viết được ra bài báo này không phải chỉ ngày một ngày hai mà có thể tra ra được.” Chung Mạn xem thông tin người viết báo, người này thuộc báo Hoa Quả, nổi tiếng là một người chuyên đào mộ những tin bát quái.
“Nhất định là có người đã bán tin tức cho anh ta.”
Sẽ là ai đây? Chung gia không có nhiều thông tin như vậy, ngay cả đứa em trai ích kỷ của mình sau khi kết hôn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhất định sẽ không dựa vào việc này để kiếm tiền. Người trong công ty cô tuyệt đối không biết việc Diệp Minh Hi bị đuổi học. Người tham lam, vô sỉ như này, không cần nghĩ Chung Mạn cũng biết đó là ai.
“Bác cả của em, ông ta có thể đừng khiến người khác lo lắng thêm được không?” Chung Mạn vuốt trán, bất đắc dĩ than thở.