Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-02-18 19:03:22
Lượt xem: 1

“Bảo vệ chung cư nói có rất nhiều phóng viên đang ở bên dưới, nhiều hơn lần trước rất nhiều. Anh ta nhắc chúng ta ra ngoài phải cẩn thận một chút. Tối nay em về có vấn đề gì không?”

“Mấy chuyện né tránh phóng viên này em rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Diệp Minh Hi là người trong ngành giải trí thì không sao. Nhưng Chung Mạn vốn là một người bình thường liệu có ổn không? Buổi sáng, khi cô còn chưa tới cổng khu chung cư đã nhìn thấy rất nhiều người đang chờ đợi, che che lấp lấp thật vất vả mời thoát ra ngoài. Bên dưới công ty, phóng viên lại càng nhiều hơn. Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ nào có dáng dấp giống như Chung Mạn liền vội lao ra chụp ảnh và hỏi han, dù sao cũng không tốn tiền.

“Đừng chụp! Tôi không phải Chung Mạn!” Hầu như khi đi vào tòa nhà, tất cả phụ nữ đều phải giơ túi che mặt và hét lên như vậy. 

Kết quả, mấy ngày nay bởi vì cổng vào quá đông người chen chúc nên đã có rất nhiều người đến muộn. Toàn bộ tiền chuyên cần đã bay mất dạng. Vốn việc này không hề liên quan gì đến họ nhưng giờ lại bị vạ lây nên cũng có vài câu oán giận. Chung Mạn từ một người tốt bụng giờ đã trở thành người phụ nữ độc ác gây rắc rối cho người khác. Hiện giờ còn rất ít người muốn giúp cô, ánh mắt của mọi người nhìn cô cũng không còn thân thiện như lúc đầu. 

Cuối cùng ngay cả Lục Hữu Lương cũng phải gọi cô vào văn phòng: “Chung Tiểu Mạn, em thích hẹn hò thì hẹn hò, nhưng đừng khiến gà bay chó sủa nữa được không hả? Mấy ngày nay, anh nhận được hơn đơn khiếu nại của hơn nửa các công ty trong tòa nhà này rồi.”

“Sao em biết họ lại kiên trì vậy chứ?” Chung Mạn thở dài: “Vốn tưởng chỉ cần chịu đựng vài ngày là có thể vượt qua. Sự chú ý của bọn họ sẽ quay trở lại trên người của Diệp Minh Hi. Thế nhưng hết lần này đến lần khác bác cả của Diệp Minh Hi cố ý thay đổi mọi thứ. Bây giờ truyền thông nhìn chằm chằm vào em không tha, em cũng không thể kiểm soát chuyện này được.” 

“Không kiểm soát được cũng phải kiểm soát.” Lục Hữu Lương rất ít khi nghiêm khắc với cô như vậy, “Việc này tổng công ty đã biết rồi. Nếu hai ngày nữa em vẫn không thể giải quyết tốt chuyện này thì rất có thể sẽ phải tạm thời nghỉ không lương đấy.” Chuyện đấu đá trong văn phòng chưa bao giờ ngừng lại, nhất là nay Chung Mạn lại gặp phải chuyện này, đương nhiên sẽ có người nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng.

“Thế cũng được.” Nếu là nghỉ không lương chứ không phải đuổi việc cô thì cô cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

“Em thật là…lúc trước em được nghỉ một tháng là vì nhà cậu có tang, mà người đó lại còn là Mạc Lâm nên mới không có ai dám động đến. Nhưng bây giờ em đang gặp scandal liên quan đến nhân cách đấy.” Lục Hữu Lương cảm thấy đau đầu. Chung Mạn giống như một đứa trẻ, người ta đ.â.m tới cũng không thèm quan tâm: “Em cũng biết, ở công ty chúng ta, một nhân viên bình thường muốn nghỉ một ngày cũng phải xin mãi mới được. Muốn đi du lịch 3 đến 5 ngày cũng phải nộp đơn xin nghỉ trước nửa năm. Bây giờ em giữ chức giám đốc mà lại nghỉ liên tiếp như vậy, sau này làm sao gọi người tăng ca được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-234.html.]

“Cũng không phải là tự em muốn nghỉ.” Chung Mạn không phục trách móc.

“Nhưng kết quả là em vẫn phải nghỉ… được, coi như là em chỉ tạm thời nghỉ việc thôi đi. Nhưng ai sẽ là người nói chuyện với khách hàng? Cấp bậc của Trương Minh và Tiểu Triệu không được, nếu để họ đi gặp khách hàng chẳng phải người ta sẽ nghĩ công ty chúng ta coi thường họ sao. Không lẽ lần nào anh cũng phải đi hộ em sao? Người ngoài nhìn vào sẽ nói anh thiên vị em. Bình thường anh đã thiên vị em lắm rồi đấy!” Lục Hữu Lương bực bội lấy tập hồ sơ gõ vào đầu Chung Mạn. Chung Mạn giơ tay xoa xoa đầu, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta.

“Nếu anh không muốn thiên vị em nữa thì nói cho em biết xem em phải giải quyết chuyện này như thế nào?” Thấy Lục Hữu Lương không có ý từ chối, Chung Mạn cũng không giấu giếm mà kể toàn bộ sự việc cho anh ta nghe. Nghe xong, anh ta yên lặng một lúc rồi mới mở miệng.

“Việc này chỉ có hai cách. Một là làm theo yêu cầu của đối phương. Hai là bắt được thóp, ép ông ta phải im miệng.”

“Lời anh nói rất có lý!” Chung Mạn đập bàn tán thưởng. “Nhưng phải làm thế nào mới được?”

“Cái này phải để anh suy nghĩ thêm…”

“Anh đùa em đấy à?” Chung Mạn lại đập bàn nhưng lần này không phải là tán thưởng.

“Em tưởng nghĩ cách dễ vậy sao?” Lục Hữu Lương cũng đập bàn phẫn nộ. “Họa là do em gây ra, lại còn đập bàn với anh, em không thấy mình rất vô lý sao?”

Chung Mạn lập tức chịu thua, cười cười nói: “Là em không đúng, là em  không biết đúng sai. Lục công tử, Lục đại gia, vậy bây giờ anh nghĩ ra chưa?”

“Em ra ngoài trước đi, nghĩ xong anh sẽ nói cho em biết.” Lục Hữu Lương bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà phẩy phẩy tay.

Loading...