Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-02-18 19:03:30
Lượt xem: 2

Tối hôm đó, sau khi tan ca, Chung Mạn đã trốn phóng viên chạy thẳng đến nơi làm việc của Diệp Minh Hi. Đêm nay, Diệp Minh Hi phải làm việc, cô cố tình đến chờ cậu cùng về nhà. 

Cô xuống xe buýt, cầm địa chỉ trên tay đi tìm. Thực ra không cần hỏi cô cũng biết Diệp Minh Hi đang ở đâu, bởi vì trước cửa tòa nhà ấy có hơn hai mươi nữ sinh đang canh giữ ở đó, trên tay còn cầm poster của Diệp Minh Hi.

“Muộn như vậy mà vẫn còn chờ, những người hâm mộ này còn lợi hại hơn mình rất nhiều.” Chung Mạn cảm thấy vui thay cho Diệp Minh Hi. Điều này chứng tỏ, độ nổi tiếng và được yêu thích của Diệp Minh Hi không hề thấp.

Rất nhiều fan đang nhàm chán chờ đợi đã phát hiện ra Chung Mạn, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau. Thấy vậy Chung Mạn cũng không đi qua đó nữa, chỉ đứng xa gửi tin nhắn cho Diệp Minh Hi nói rằng mình tới rồi.

Nào ngờ, những fan kia thực sự quá nhàn rỗi, thấy Chung Mạn không đến liền phái bốn người đi tới. Lúc đến gần nhìn rõ được khuôn mặt Chung Mạn liền quay lại hô to: “Đúng là cô ấy rồi!”

Tất cả fan đang đứng ở trước cửa tòa nhà nhanh chóng chạy tới bao quanh Chung Mạn. Cô lặng lẽ nhấn 110, sẵn sàng gọi cho cảnh sát nếu như có chuyện gì xảy ra.

“Mấy người muốn làm gì?”

“Cô chính là góa phụ đó à?” Một cô gái tầm 15, 16 tuổi khinh thường mở miệng.

“Tôi là ai, không cần phải nói cho mấy người biết!” Chung Mạn đã hiểu họ muốn làm gì, không phải chỉ là họ đã tin câu chuyện xưa của Diệp Sùng Đức nên đến để ép cô và “em trai thuần khiết đáng yêu” chia tay sao? 

“Chuyện của cô đã bị báo chí vạch trần rồi. Có chúng tôi ở đây, cô đừng hòng mơ tưởng đến Diệp Minh Hi nữa!”

Cô bé à, khi tôi bằng tuổi Minh Hi, có khi cô còn chưa chào đời đâu đấy. Tuy nhiên, Chung Mạn cũng không ngốc đến mức nói ra những lời mang tính công kích như thế, cô chỉ từ tốn nói: “Bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì từ từ nói.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-235.html.]

“Bình tĩnh? Đồ góa phụ lòng dạ độc ác, cô không chỉ tàn nhẫn g.i.ế.c chồng mà còn dám đi quyến rũ Minh Hi. Cô không biết xấu hổ là gì hả? Mau cút đi, nếu không đừng trách bọn tôi vô tình.” Một nữ sinh buông lời đe dọa xong, cảm thấy chưa đủ còn vươn tay ấn vào người Chung Mạn. Chung Mạn tránh né mở miệng cảnh cáo: “Đừng có động tay động chân, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”

“Chúng tôi không gọi cảnh sát thì thôi, cô lại dám gọi cảnh sát sao?” Nữ sinh thấy Chung Mạn cầm điện thoại trên tay liền đánh vào tay cô, Chung Mạn bị đau bất ngờ nên buông tay, chiếc điện thoại rơi xuống mặt đất. Cô xoay người muốn nhặt lại, nữ sinh kia lại đá nó ra xa, bay ra khỏi vòng người đang bao vây lấy cô.

“Sao, chẳng phải muốn báo cảnh sát sao? Báo đi, tại sao lại không báo nữa rồi?” Nữ sinh kiêu ngạo hỏi, những người khác cũng hùa theo cô ta lên tiếng mỉa mai.

Chung Mạn không thèm để ý đến họ, đi hai bước muốn rời khỏi vòng vây để nhặt điện thoại. Không ngờ, họ không chỉ đơn giản muốn ngăn cô đi, mà còn lấy tay đẩy cô. Một mình cô không thể làm gì một đám nữ sinh, Chung Mạn chỉ còn cách nhanh chóng rời khỏi vòng vây. Thấy cô không đánh trả, đám nữ sinh còn muốn chặn cô lại, ra sức lôi kéo, cuối cùng, không cẩn thận xô Chung Mạn ngã xuống mặt đất. Đầu gối cô tì xuống mặt đường tạo thành vết xước, miệng vết thương chảy m.á.u dính đầy cát đá.

“Mấy người đang làm gì đó?” Một nhân viên đi ra khỏi tòa nhà. Anh ta vốn đang cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy người hâm mộ đã giải tán, nhưng lại phát hiện họ tụ tập ở cách đó không xa. Vì vậy anh ta vội vàng đến để kiểm tra.

“Coi như cô may mắn!” Một nữ sinh thì thầm bên tai Chung Mạn, nói xong còn cố ý đá điện thoại cô ra xa hơn.

“Cô ơi, cô có sao không?”

“Tôi không sao.” Chung Mạn lắc đầu, thầm cảm thán nữ sinh bây giờ thật đáng sợ. Cô cầm điện thoại di động lên và nhờ bảo vệ ở cổng lấy hộ hộp y tế. Sau đó tự mình tìm một nhà hàng gần đó xin ngồi nhờ, lại nhắn tin cho Minh Hi nói rằng mình đói bụng muốn đến nhà hàng ăn cơm trước.

Hơn một tiếng sau Diệp Minh Hi mới hoàn thành công việc. Hai người ở lại nhà hàng nọ ăn xong mới rời đi. Lúc này Diệp Minh Hi nhìn thấy miếng băng gạc trên đầu gối của cô liền lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Lúc đứng ở cầu thang không may ngã xuống, không sao đâu.”

Bởi vì nụ cười của Chung Mạn quá mức sáng lạn nên cậu lại càng nghi ngờ hơn. Cộng thêm việc hôm nay cô đến tìm nó cũng không đi thẳng vào trong mà lại ngồi ngoài nhà hàng chờ. Cậu không kìm chế được nhanh chóng chạy đến hỏi nhân viên gác cổng và kết quả khiến cậu vừa tức giận vừa áy náy.

Cuối cùng, sau bảy năm, Diệp Minh Hi lại phải gọi cho Diệp Sùng Đức thêm một lần nữa.

Loading...