Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:42:26
Lượt xem: 0
“Chà, bác còn tưởng là ai, hóa ra là Minh Hi à?” Ở đầu dây bên kia Diệp Sùng Đức cười ha…ha hai tiếng. “Cháu tìm bác có việc gì thế?”
“Đừng vòng vo nữa. Ông muốn như thế nào, nói đi?”
“Không ngờ cháu lại thẳng thắn như vậy.” Diệp Sùng Đức lại cười: “Phí gọi điện thoại di động không rẻ, để bác gọi điện thoại bàn ở khách sạn cho, đưa số phòng đây.”
Quả là thông minh. Trước đây điện thoại không có nhiều tính năng, Diệp Sùng Đức còn dám nói chuyện qua điện thoại. Bây giờ công nghệ phát triển liền muốn gọi điện thoại bàn.
Diệp Minh Hi đọc số phòng cho ông ta, ngay sau đó lại nghe thấy ông ta lẩm bẩm: “Chậc chậc, giọng nói của nhân viên khách sạn này cũng không tồi nha.” Nghe giọng của ông ta, cậu có thể biết ông ta đang suy nghĩ về những chuyện bẩn thỉu.
“Bây giờ có thể nói được chưa?” Diệp Minh Hi lạnh lùng hỏi: “Ông nhiều lần vu oan giá họa cho Chung Mạn, tạo dựng ra nhiều câu chuyện không có thật như vậy, rốt cuộc ông muốn gì?”
“Không phải là vì muốn nhắc nhở cháu, áo gấm về làng cũng đừng quên bác cả sao?” Diệp Sùng Đức nói như điều hiển nhiên: “Trước đây, nếu không phải nhờ có bác chăm sóc cho cháu thì cháu đã sớm lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi. Bây giờ nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện báo ân sao?”
“Nếu ông gọi việc tra tấn và ép buộc tôi chuyển nhượng tài sản cho ông là chăm sóc, vậy thì đúng là ông đã chăm sóc cho tôi rất tốt.” Diệp Minh Hi hừ lạnh một tiếng: “Lần này ông muốn bao nhiêu?”
“Với giá trị hiện giờ của cháu, tùy tiện quay một cái quảng cáo đã kiếm được mấy trăm vạn tệ. Bác cũng không phải là một người tham lam, tầm năm trăm vạn là ổn rồi.”
“Năm trăm vạn?” Diệp Sùng Đức tưởng tiền kiếm dễ vậy sao? “Quá nhiều, tôi không đủ khả năng.”
“Không đủ khả năng à? Vậy thì lại phải lên báo rồi, bao giờ không muốn lên báo nữa thì liên lạc lại với bác.” Nói xong, Diệp Sùng Đức cúp máy không chút do dự.
Sáng hôm sao, Diệp Minh Hi lại mang bữa sáng đến cho Chung Mạn. Đúng lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì điện thoại của Chung Mạn vang lên.
“Xin chào?” Vốn cô còn đang vui vẻ, nhưng khi nghe đối phương nói một lúc, nụ cười trên môi đã phai nhạt dần: “Ừ, em biết rồi, vậy em sẽ tạm nghỉ mấy hôm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-236.html.]
Diệp Minh Hi cau mày hỏi: “Chị thực sự bị đình chỉ công tác sao?”
“Hữu Lương nói với em à?” Thấy Diệp Minh Hi gật đầu, cô thở dài nói: “Cái tên kia thật lắm miệng…”
“Mạn Mạn, xin lỗi chị nhiều.” Diệp Minh Hi đứng dậy đi đến bên cạnh ôm lấy cô, ghé đầu đặt lên hõm vai cô. Cậu dần cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô thâm nhập vào cơ thể, làm cho tâm trạng nóng nảy dần bình ổn lại: “Em sẽ nghĩ cách giải quyết việc này.”
“Yên tâm đi, chị không sao.” Chung Mạn xoay người vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Nhưng mà em nói sai rồi. Không phải là em nghĩ cách giải quyết việc này, mà là chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”
“Hả?”
“Dù sao việc này cũng không phải là lỗi của em, sao chị có thể để em một mình gánh chịu được? Nếu chúng ta thực sự muốn ở bên nhau thì có khó khăn gì cũng nên cùng nhau giải quyết mới phải.” Nếu Chung Mạn đã không đồng ý thì sao cũng được. Nhưng một khi đã đồng ý thì cô sẽ cố gắng hết sức, có đụng phải tường cũng nhất quyết không chịu quay đầu. Huống chi hiện giờ cô đã biết lúc trước Diệp Minh Hi phải chịu không ít khổ sở, sao còn có thể để cậu gánh vác hết trách nhiệm trên vai được chứ? “Em phải nhớ, bây giờ không phải là một mình em cố gắng, mà là cả hai chúng ta đang cùng cố gắng vì tương lai.”
“Ừ!” Trong lòng Diệp Mình Hi cảm động vô cùng, càng ôm Chung Mạn chặt hơn. Nếu có thể, cậu rất muốn Chung Man hòa vào xương m.á.u của mình, để hai người vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.
Đợi cậu ôm đủ rồi, Chung Mạn mới kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu thảo luận: “Em nghĩ, Diệp Sùng Đức muốn gì?”
Diệp Minh Hi thẳng thắn kể lại toàn bộ cuộc điện thoại ngày hôm qua.
“Năm trăm vạn, em định cho ông ta sao?” Chung Mạn nghiêng đầu hỏi nó.
Nội tâm Diệp Minh đấu tranh dữ dội. Cậu nghĩ đến khuôn mặt hèn hạ của Diệp Sùng Đức, lại nhìn biểu hiện của Chung Mạn: “Phải vài ngày nữa em mới có thể chuẩn bị được số tiền đó…”
“Đồ ngốc!” Chung Mạn nhịn không được vỗ một cái vào đầu cậu: “Không thể đưa số tiền này cho ông ta được. Đã có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba,… lòng tham của ông ta giống như một cái động không đáy.”
“Em nghĩ chị muốn đưa tiền…” Diệp Minh Hi bị cô trừng mắt nên không dám nói nữa, lập tức đổi giọng: “Đúng vậy, chúng ta không thể dung túng cho ông ta được.”
“Nếu chúng ta không thể khiến Diệp Sùng Đức câm miệng bằng cách thỏa mãn yêu sách của ông ta thì chúng ta phải bắt ông ta tự động câm miệng. Bây giờ Diệp Sùng Đức đang làm việc trong cơ quan nhà nước, chức vị không cao không thấp, chúng ta có thể lợi dụng điểm này không?”