Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:43:48
Lượt xem: 0
“Cho dù chị có xem nhiều như thế nào, cũng không bằng một câu do chính em nói ra.” Chung Mạn lí nhí trả lời, sau đó vỗ thật mạnh vào cánh tay cậu: “Em có đứng lên không thì bảo?”
“Mạn Mạn, em thật sự không muốn dậy.” Cậu nhẹ nhàng hất vài sợi tóc rơi trên khuôn mặt cô đi, để giữa mình và cô không còn bất kỳ vật cản nào nữa: “Chúng ta cứ sống như này cả đời có được không?”
Chung Mạn xấu hổ đến mức muốn bốc hơi rồi. Cô tỏ vẻ nghiêm khắc nói: “Em, em lười nấu ăn cũng được, chúng ta có thể ra ngoài ăn. Chứ cứ nằm đây để c.h.ế.t đói à.”
“Em có đồ ăn rồi.” Diệp Minh Hi nhẹ nhàng hôn môi cô: “Em sẽ không c.h.ế.t đói.”
“Chị sẽ…”
“Chị đói bụng như vậy sao?” Hai mắt nó sáng lên: “Vậy thì tốt quá, em cũng đang đói bụng.”
Nói xong, cậu lại cúi đầu dây dưa đôi môi mềm mại một lúc nữa mới không tình nguyện buông ra, vẻ mặt tràn đầy mong chờ hỏi cô:
“Còn đói không?”
“…”
Kế hoạch mà Chung Mạn kêu là “quá xảo quyệt” kia cần phải có thời gian chuẩn bị. Trong thời gian này, Diệp Minh chạy đôn chạy đáo khắp nơi, Chung Mạn ở nhà cũng không được yên ổn.
Đúng vậy, sau bảy năm, mẹ Chung lại tiếp tục công cuộc truy đuổi không yên.
“Mẹ?” Chung Mạn nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình điện thoại, cau mày nhận điện thoại.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy, những thông tin vớ vẩn trên báo này là sao?” Bên kia đầu dây, mẹ Chung cầm tờ báo nói về “người đàn bà làm chuyện bất chính” hét vào điện thoại: “Rõ ràng con chỉ chăm sóc một đứa trẻ. Sao bây giờ lại trở thành người quyến rũ thiếu niên và cướp đoạt tài sản rồi hả?”
“Đó chỉ là lời nói hươu nói vượn của bác cả Diệp Minh Hi, mẹ đừng để ý làm gì.”
“Làm sao mẹ có thể không để ý được? Con biết không, tất cả mọi người đều hỏi mẹ về chuyện này? Hai ngày nay còn có phóng viên tìm đến tận cửa nhà bị mẹ đuổi đi. Con nên nói rõ ràng với mẹ, mẹ sẽ giải quyết giúp con.”
“Mẹ, chuyện này con và Diệp Minh Hi sẽ cùng nhau giải quyết.”
“Giải quyết? Con có thể giải quyết như thế nào, để mẹ đi tìm người thu xếp ổn thỏa sẽ tốt hơn. Dù sao mẹ cũng quen mấy người có con làm phóng viên, họ nói con hãy ghi toàn bộ sự thật ra, họ sẽ giúp con công bố mọi chuyện, như vậy việc này liền được giải quyết. Còn nữa, con còn liên lạc với đứa trẻ đó không? Nó đã hại con thành ra thế này rồi, đừng liên lạc với nó nữa, tránh cho phóng viên lại viết linh tinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-239.html.]
“Mẹ, con không thể cắt đứt liên lạc với Diệp Minh Hi được.” Chung Mạn thở hắt ra một hơi, trực tiếp kích nổ bom: “Con và Diệp Minh Hi đang quen nhau.”
“Cái gì!” Mẹ Chung hít vào mấy hơi dài, hỏi lại: “Mẹ không nghe rõ, con nói lại đi!”
“Con và Minh Hi đang quen nhau, bây giờ nó là bạn trai của con.”
Mẹ Chung nghe xong lại im lặng khác thường. Chung Mạn lặng lẽ đếm ngược năm, bốn, ba, hai…
“Con, con điên rồi sao! Tìm ai không tìm lại đi tìm đứa trẻ kia? Cho dù Mạc Lâm đã mất cũng không nên tùy ý tìm một người như thế chứ. Nếu con cần một người đàn ông thì mẹ có thể giới thiệu cho con. Con xem, bây giờ mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy, con đã làm mất hết thể diện nhà họ Chung rồi…”
Chung Mạn lặng yên lắng nghe không dám chen vào. Sau năm phút mắng mỏ, cuối cùng mẹ Chung cũng chịu dừng lại, lúc này Chung Mạn mới nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bao giờ mẹ bình tĩnh thì hãy gọi điện lại cho con.”
Cúp máy.
Sớm biết mẹ Chung sẽ có phản ứng như vậy nhưng Chung Mạn vẫn cảm thấy không thoải mái. Điện thoại ngoài ý muốn lại rung lên lần nữa, Chung Mạn nhận cuộc gọi, còn chưa kịp đưa đến bên tai thì đã nghe thấy tiếng la hét của mẹ Chung. Vì thế Chung Mạn trực dứt khoát tắt chuông điện thoại rồi ném trên mặt đất, nhìn nó rung lên liên tục. Mãi đến khi hết pin nó mới dừng lại.
Diệp Minh Hi cầm chìa khóa mở cửa đi vào nhà thì thấy tối om như mực. Bắt gặp cảnh tượng Chung Mạn yếu ớt cuộn tròn trên ghế sofa, cậu sợ cô gặp phải chuyện gì liền nhanh chóng đi tới sờ lên trán cô.
“Chị sao vậy, không khỏe à?”
Chung Mạn lắc đầu: “Mẹ chị gọi điện thoại đến.”
Tay Diệp Minh Hi lập tức cứng đờ. Cậu biết rõ khả năng đả kích và tầm ảnh hưởng của mẹ Chung lớn đến mức nào: “Mẹ làm chị buồn sao?”
“Có khi nào mẹ làm chị vui à?” Chung Mạn mỉm cười yếu ớt, hồi phục tinh thần nhìn cậu: “Đừng lo lắng, việc trong nhà cứ để chị lo. Việc của em là giải quyết tốt chuyện của bác cả.”
“Đây có phải là mỗi gia đình đều phải trải qua giai đoạn khó khăn không nhỉ?” Diệp Minh Hi cười khổ, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc hẳn lên: “Nhưng em có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn.”
“Là gì vậy?” Chung Mạn tò mò hỏi.
“Chính là giúp chị no bụng.” Thừa dịp cô không kịp phản ứng, cậu lanh lẹ hôn lên môi cô một cái.
“Em muốn c.h.ế.t phải không ?” Mặt Chung Mạn đỏ bừng, giơ tay đánh cậu: “Khi còn là một đứa trẻ em ngoan lắm cơ mà. Sao giờ lớn lên lại không đứng đắn chút nào vậy?”
“Em phụ trách nấu cơm mà, không phải là chịu trách nhiệm giúp chị no bụng sao?” Cậu đắc ý đáp, tỏ vẻ lưu manh nhìn Chung Mạn: “Còn về việc tại sao càng ngày càng không đứng đắn… Có thể là do phương pháp dạy bảo của chị đó.”