Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:44:03
Lượt xem: 1
“Đừng có đổ nước bẩn lên người chị.” Cô phản bác lại cậu, ai ngờ cậu chẳng những không chịu nghiêm túc lại mà còn ôm lấy eo cô: “Có đổ nước bẩn hay không, để em tới kiểm tra một chút là biết liền!”
Hai người vui đùa một lúc. Diệp Minh Hi sợ cô bị đói nên nhanh chóng đi nấu ăn. Sau khi bị Diệp Minh Hi quấy nhiễu một trận, mặc dù vấn đề không có tiến triển gì thêm nhưng tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. Khi cô nhặt điện thoại lên, trên môi vẫn còn treo nụ cười.
Bởi vì cô biết rằng, dù mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa, thì bên cạnh vẫn có người luôn luôn ủng hộ cô.
Cậu vừa phải giải quyết Diệp Sùng Đức vừa nấu cơm cho cô, bây giờ lại còn đến trấn an tinh thần cô nữa. Cô không thể làm cho cậu thất vọng được! Chung Mạn nắm chặt tay, cảm thấy mình đã được bơm đầy đủ dũng khí để chống lại mẹ Chung.
Sau khi điện thoại di động hết pin, điện thoại bàn lại rung lên. Chung Mạn thở dài đi tới nhấc máy. Nhưng thật bất ngờ, người gọi đến lại không phải là mẹ cô.
“Chị à! Mẹ tức giận lắm, em và bố đã thuyết phục rất lâu nhưng vẫn không được.” Sau vụ việc vào tù ngày trước, Chung Minh trưởng thành hơn rất nhiều, cộng thêm việc bây giờ nó đã kết hôn, cuộc sống không phải chỉ có một mình nó. Vì vậy nó cũng không còn nói chuyện không biết tốt xấu như trước kia nữa.
“Vất vả cho hai người rồi.” Chung Mạn xoa xoa thái dương, may là hiện giờ em trai cô đã thay đổi tính nết. Nếu không nhà cô đã loạn sẽ lại càng loạn thêm cho mà xem.
“Việc của chị và Diệp Minh Hi…” Chung Minh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Chị suy nghĩ kỹ rồi. Vậy nên cho dù mẹ có chấp nhận hay không, chị cũng sẽ không nhượng bộ.” Chung Mạn vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc của mẹ qua điện thoại: “Con gái lớn rồi thì sẽ không cần đến mẹ nữa”, “Tương lai có hối hận cũng đừng về nhà khóc lóc”,…
“Thế này đi,”. Chung Minh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Em và ba sẽ cố gắng khuyên bảo mẹ. Mấy ngày nay trên báo toàn đưa tin không tốt về chị. Chị ở thành phố X phải cẩn thận một chút.”
“Chị biết rồi.” Trong lòng Chung Mạn cảm thấy ấm áp. Lần đầu tiên cô nhận ra có người thân cũng rất tốt.
Một tiếng sau, Chung Mạn nhận được cuộc gọi của Lục Hữu Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-240.html.]
“Chung Tiểu Mạn, mẹ của em đã gọi điện cho mẹ anh, kể tội anh ở thành phố X không chăm sóc tốt cho em, để em bị người ta dụ dỗ, lại còn dám tắt điện thoại nữa.” Lục Hữu Lương bất đắc dĩ hỏi: “Việc này là thế nào?”
“Chủ nhật này em sẽ về Nhất Triệu một chuyến. Nhưng hiện tại phải chờ mẹ em bình tĩnh lại đã.”
“Có cần anh đưa em về không”?
“Không phải mẹ anh đang giục anh kết hôn sao? Em chỉ sợ anh vừa về liền bị trói lại đem đến lễ thường kết hôn thôi.” Chung Mạn nghĩ về lời oán thán mấy năm nay vẫn chưa dứt của Lục Hữu Lương, không nhịn được cười nói.
“Bà ấy ghép đôi uyên ương tốt hơn là chia rẽ uyên ương.” Lục Hữu Lương chống trả ngay lập tức.
“Như nhau thôi.” Chung Mạn thở dài: “Anh yên tâm, nhớ mở điện thoại 24/24. Nếu cần giúp đỡ em sẽ gọi cho anh.”
“Đâu chỉ có điện thoại, ngay cả tên lửa anh cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng là để anh gặp nguy sẽ lôi ra chạy trốn thôi.” Nghe thấy giọng điệu của Chung Mạn, Lục Hữu Lương biết cô không có việc gì, cũng yên lòng cúp máy.
Lời nói đi đôi với việc làm, Chung Mạn thực sự đã mua vé tàu để thứ sáu, sau khi tan làm có thể lập tức trở về nhà. Diệp Minh Hi nói muốn đi. Chung Mạn gọi điện cho George thì biết cậu còn có việc phải làm, không thể bỏ dở được. Kết quả là sáng sớm thứ bảy, một mình Chung Mạn đứng ở trước cửa nhà.
Kính coong, cô nhẹ nhàng bấm chuông cửa. Không lâu sau, Chung Minh đã mỉm cười đi ra: “Chị đã về rồi à?” Cậu ta giúp cô kéo hành lý vào trong nhà.
Chung Mạn bước vào nhà. Mẹ Chung đã sớm nhận được tin tức nên đang khoanh tay ngồi trên ghế sofa đợi cô về. Trên mặt bà không có ý cười, thấy con gái bước vào cũng chỉ liếc một cái rồi không thèm nhìn nữa. Ba Chung ngồi bên cạnh cũng không dám lên tiếng khuyên nhủ, chỉ đành phải vào bếp lấy trà cho con gái.
“Con về rồi.” Chung Mạn biết nếu cô không mở miệng trước thì mẹ Chung sẽ ngồi mãi như vậy. Cách cô dạy bảo Diệp Minh Hi đều là học được từ mẹ Chung đấy. Chỉ cần có khí thế mạnh mẽ, kiêu ngạo thì coi như đã hạ gục đối phương được một nửa rồi.
“Con vẫn còn biết đường quay về à? Mẹ tưởng cánh con cứng cáp rồi, ngay cả điện thoại cũng dám cúp thì đường về nhà cũng không nhớ nữa.”