Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:44:17
Lượt xem: 1

Sau khi rời khỏi nhà, mặc dù trong lòng Chung Mạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng lại không hề thấy thoải mái. Dù sao cô cũng không muốn vì cãi nhau mà trở mặt với người nhà. Thế nhưng bây giờ, cô thực sự không còn cách nào khác… 

Cô không lập tức về thành phố ngay mà thuê một căn phòng gần đó ở tạm. Không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, nhưng cô cảm thấy nếu bây giờ mình cứ như vậy mà về thành phố thì quan hệ giữa cô và mẹ sẽ mãi mãi tồi tệ như thế này.

Mẹ bướng bỉnh muốn cô cúi đầu chịu thua nhưng bà không hề biết rằng, căn bản là cô không thể làm được. Trước đây cô có thể miễn cưỡng làm mọi việc theo ý mẹ, nhưng bây giờ cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục nghe theo người khác như vậy thì cuộc sống thực sự của chính cô sẽ ở đâu?

Trong mắt bố mẹ, con cái dù lớn thế nào vẫn mãi là những đứa trẻ bé bỏng. Nhưng cô đã ngoài ba mươi tuổi rồi vậy mà họ vẫn dùng phương pháp giáo dục trẻ con để áp dụng lên người cô, thử hỏi làm sao cô có thể tiếp nhận được?

Cô phải cho mẹ biết rằng, cô đã lớn rồi, không thể tiếp tục áp dụng các phương pháp cũ được nữa. Giữa hai người phải có một biện pháp khác để hòa hợp với nhau hơn. Họ có thể đối xử với nhau như hai người bạn nhưng không thể dùng mệnh mệnh để bắt đối phương phải làm theo.

Cô sẽ không rút lui, cô không thể phụ Minh Hi, càng không thể vì sự kỳ vọng của mẹ mà phản bội tình cảm của mình. 

Mặc dù lý trí đã rõ ràng như vậy, nhưng xét về mặt tình cảm thì cô vẫn không thể nào vui vẻ được.

Haizz… Lúc này cô lại nhớ đến Diệp Minh Hi. Không biết giờ này cậu đang làm gì? Đang đi làm hay là đang nghỉ ngơi? Liệu có nhớ đến cô không?

Reng reng reng…

Điện thoại chợt reo lên. Cô đang buồn chán không có việc gì làm nên nhanh chóng quay người lại thì nhìn thấy người gọi đến là Minh Hi. 

“Mạn Mạn, chị đang làm gì đó?”

Nghe thấy giọng nói của cậu, bao phiền muộn trong lòng Chung Mạn đều giảm đi không ít, nỗi nhớ đến cậu lại càng tăng thêm. Ngày xưa gặp nhau mỗi ngày đều không cảm thấy, nhưng giờ đây khi xa nhau cô chỉ muốn được nhìn thấy ánh mắt trấn an và nụ cười dịu dàng của cậu.

“Chị vừa ra khỏi nhà, bây giờ đang ở khách sạn.”

“Không nói chuyện được à?” Nghe cô nói đang ở khách sạn, Diệp Minh Hi đã hiểu thái độ của mẹ Chung đối với việc này là như thế nào.

“Ừ, mẹ rất tức giận.” Chung Mạn thở dài, lăn qua lăn lại. “Nhưng chị sẽ không nhượng bộ, chị đã chán ngấy cái cuộc sống bị người khác sắp đặt rồi. Giờ chị muốn làm chủ cuộc sống của mình.” Chung Mạn xúc động nói ra suy nghĩ của mình, rồi lại làm nũng hỏi: “Em sẽ ủng hộ chị chứ?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-242.html.]

“Chị biết mà, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn sẽ mãi ủng hộ chị.” Minh Hi mỉm cười nói ra đáp án đã được dự liệu sẵn trong lòng cô.

“Minh Hi, em là người tuyệt vời nhất.” Vì vậy cô lại càng nhớ cậu hơn.

Cô khẽ thở dài.

“Đương nhiên em là tuyệt vời nhất rồi. Chị đang ở khách sạn đúng không, phòng bao nhiêu vậy?”

“Em muốn gọi điện thoại trong phòng hả? Chị ở phòng 833?”

Sau khi trò chuyện được tầm hai phút thì chuông cửa bỗng dưng vang lên. Chung Mạn cau mày, nghi hoặc đi mở cửa nhưng vẫn không quên nói cho Diệp Minh Hi biết: “Lạ thật, có người đang nhấn chuông cửa phòng chị.”

“Cẩn thận một chút, nhìn cho kỹ vào. Đừng vì nhớ em mà nhìn ai cũng thành em đấy.”

“Em bớt tự luyến đi một chút thì c.h.ế.t sao?” Chung Mạn trêu chọc nói. Sau khi bước đến nhìn qua lỗ nhòm trên cửa, trái tim cô lập tức nhảy dựng lên. Cô lắc lắc đầu, xoa mắt mấy cái rồi nhìn lại, sau đó lùi về phía sau vài bước nói với Diệp Minh Hi ở trong điện thoại: “Nguy rồi, hình như chị hoa mắt thật rồi. Chị thực sự đã nhìn thấy em đang đứng ngoài cửa đó.”

“Còn không mau mở cửa?” Diệp Minh Hi giả bộ không kiên nhẫn quát lên, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, ôm chầm lấy cậu. Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở nóng rực trên cơ thể cậu, cô mới tin đây là sự thật.

“Em không phải đi làm à?” Cô rất vui, nhưng lại lo cậu sẽ làm hỏng việc của bản thân.

“Chị ngốc nghếch như vậy, sao em có thể yên tâm được. Vậy nên em đã phải cố gắng hoàn thành công việc sớm hơn đó.” Diệp Minh Hi ôm cô vào lòng, tràn đầy tự tin kiêu ngạo khoe ra.

“Vâng, vâng, vâng, em thông minh nhất, lợi hại nhất.” Chung Mạn nịnh nọt lấy lòng cậu. Cảm thấy nhiệt độ cơ thể cậu nóng hơn bình thường, phía sau cổ còn đổ rất nhiều mồ hôi liền lo lắng hỏi: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Bên ngoài nóng lắm à?”

Diệp Minh Hi mỉm cười không trả lời. Cô thấy hô hấp của cậu không đều, đảo mắt một cái liền nhanh chóng hiểu ra: “Đồ ngốc, đừng nói là em leo cầu thang bộ lên đây nhé?” 

“Mạn Mạn, hóa ra là em đã hiểu lầm chị rồi.” Cậu khẽ xoa đầu cô rồi khoa trương nói: “Thì ra chị cũng không ngốc như vậy!”

Lúc nãy đang gọi điện thoại với cô, nếu đi thang máy thì sẽ phải tắt điện thoại. Vì thế cậu thà leo bộ tám tầng lầu chỉ để được nói chuyện với cô còn hơn là phải tắt máy. Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc đây hả…

Loading...