Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:44:40
Lượt xem: 1
Diệp Minh Hi đặt quà xuống bàn, đang chuẩn bị ngồi xuống sofa thì mẹ Chung đã tắt bếp và lao nhanh ra ngoài. Bốn người ở bên ngoài phòng khách đều giương mắt nhìn chằm chằm vào bà như thể đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nghe bà ca hát một mình. Bà đứng yên một chỗ, hất cằm nói với Diệp Minh Hi: “Cút ra ngoài, nhà này không chào đón cậu.”
Bà vừa dứt lời thì ngay lập tức có người đứng lên rời đi, nhưng người đó không phải là Diệp Minh Hi mà là Chung Mạn. Cô rất bực mình vì thái độ của mẹ, không muốn Minh Hi tiếp tục ngồi đây để nghe mẹ chửi mắng nữa. Cô đứng bật dậy định kéo Minh Hi ra ngoài nhưng Diệp Minh Hi lại không muốn rời đi mà chỉ nắm chặt lấy tay cô kéo lại. Chung Mạn không hài lòng ngồi xuống.
Hành động nhỏ này giữa hai người đương nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt của bà Chung. Thấy con gái mình nghe lời Diệp Minh Hi như vậy, bà cảm thấy vô cùng khó chịu. Hôm qua chồng và con trai đều khuyên bảo bà, nói là Chung Mạn đã không còn trẻ nữa, làm việc gì cũng sẽ nghĩ trước nghĩ sau. Bà là mẹ cái gì cũng muốn nhúng tay vào, ngoài trừ đem đến phiền muộn cho con cái ra thì chẳng làm được cái gì cả. Bây giờ Chung Mạn lôi kéo Diệp Minh Hi muốn rời đi, nếu bà còn tiếp tục ngăn cản thì chắc chắn con gái sẽ chọn bạn trai và bỏ lại người mẹ này…Nhưng bà là một người mẹ, rõ ràng biết phía trước là hố sâu đầy nguy khốn, chẳng lẽ lại có thể ngồi yên không khuyên ngăn gì con gái sao?
Từ khi bước vào nhà, Diệp Minh Hi vẫn luôn quan sát thái độ của mẹ Chung. Thấy được sự do dự của bà, cậu biết đây là một cơ hội tốt, lập tức mở miệng, khẩn thiết nói: “Bác gái, cháu biết mọi việc bác làm đều là muốn tốt cho Mạn Mạn. Điểm đó cháu và bác đều giống nhau. Hôm qua, bác đuổi cô ấy ra khỏi nhà, cô ấy đã rất đau lòng, khóc nguyên một buổi tối. Cháu không muốn nhìn thấy cô ấy tiếp tục như vậy nữa, bác cũng không muốn vì chuyện này mà khiến cô ấy phải đau lòng đúng không? Cháu hi vọng bác có thể cho cháu một cơ hội, thử tiếp nhận cháu, cho cháu thời gian để chứng minh thành ý của mình với mọi người.”
Cuối cùng cũng có người hiểu được mọi chuyện bà làm đều là vì tốt cho con gái rồi! Bà rất phấn khích, nếu người nói không phải là Diệp Minh Hi thì bà đã nhào đến nhận cậu làm tri kỷ rồi. Bà liếc nhìn Chung Mạn một cái, quả nhiên thấy mắt cô hơi sưng, chứng tỏ những lời Diệp Minh Hi nói đều là sự thật.
Trong lòng bà Chung vô cùng rối bời, cũng không tiếp tục đuổi người nữa. Bà ngồi xuống trước mặt hai người, đánh giá Diệp Minh Hi một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cậu dựa vào đâu mà bảo tôi tin cậu có thể đối xử tốt với con gái tôi cả đời? Cậu sẽ làm gì để chứng minh thành ý của mình?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-244.html.]
Mẹ Chung đã sử dụng cụm từ “con gái tôi” tức là bà đang dùng thân phận người mẹ để ép buộc cậu phải trả lời. Đó cũng coi như là nguyện ý cân nhắc thân phận của cậu, vì thế Diệp Minh Hi mau chóng trả lời: “Bác gái cứ đưa ra yêu cầu, cháu sẽ làm tất cả để chứng minh thành ý của mình.”
Thấy Diệp Minh Hi trả lời đơn giản như vậy, bà Chung hừ lạnh một cái rồi đưa ra những yêu cầu mà bà nghĩ rằng không một người bình thường nào có thể đồng ý được: “Hôn lễ phải có một trăm mâm, mở họp báo thông báo kết hôn, chuyển một nửa tài sản cho Chung Mạn kèm theo hợp đồng hôn nhân – nếu như hai người ly hôn, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về nó. Những điều này cậu có làm được không?”
“Có ạ!” Diệp Minh Hi không chút do dự đáp ứng. Lời nói đi đôi với việc làm, cậu lập tức rút điện thoại ra hỏi lại: “Có cần cháu gọi luật sư đến luôn không ạ?”
“Này, con có nói là sẽ kết hôn với nó sao, có nói là cần tài sản của nó à?” Chung Mạn nhảy dựng lên. Có phải việc này tiến triển quá nhanh rồi không hả? Không phải mới vừa rồi mẹ cô còn muốn đuổi người sao, sao giờ đã trở mặt bàn chuyện kết hôn rồi, đã thế còn tính luôn chuyện ly hôn nữa chứ.
Mẹ Chung cũng ngẩn người. Bà không nghĩ Diệp Minh Hi sẽ đồng ý, lại còn đồng ý dứt khoát như vậy. Bà cho rằng với yêu cầu quá đáng như vậy thì cho dù là ai cũng sẽ phản đối. Năm đó bà kết hôn, chỉ vì việc có nên cho thêm 2000 tệ tiền cưới hay không mà hai bên gia đình tranh đã cãi nhau qua lại suốt một tuần. Cuối cũng mỗi người phải chịu lùi một bước, thêm 1000 tệ vào. Mà bây giờ, yêu cầu bà đưa ra cũng không phải đơn giản chỉ là một hai nghìn, mà là rất nhiều nghìn.
“Cậu thật sự đồng ý sao?”, mẹ Chung cảm thấy Diệp Minh Hi trả lời quá nhanh nên cũng không tin tưởng lắm: “Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kĩ càng. Lời hứa không thể nói ra một cách dễ dàng như vậy được đâu.”
“Cháu biết là bác gái cũng là vì muốn đảm bảo cho con gái mình có một cuộc sống tốt nhất mà thôi. Cháu lại càng không muốn Chung Mạn phải chịu thiệt thòi. Việc tiệc cưới và thông báo kết hôn cũng là điều hết sức cần thiết, chuyển nhượng một nửa tài sản cũng là lẽ thường. Về phần ly hôn…” Diệp Minh Hi nắm c.h.ặ.t t.a.y Chung Mạn, dường như một chút cũng không muốn nghĩ đến điều này: “Nếu chúng cháu ly hôn thì chắc chắn là do cháu đã làm điều gì đó không tốt. Vì vậy đem toàn bộ tài sản cho Chung Mạn cũng là điều bình thường. Thế nhưng cháu tuyệt đối sẽ không để Chung Mạn có bất kỳ suy nghĩ nào về chuyện ly hôn.”