Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:44:48
Lượt xem: 1
Biểu hiện của Diệp Minh Hi không có một chút giả dối nào, những lời nói ra hết sức tự nhiên, chân thành khiến cho người nghe cảm thấy cậu sắp bị sét đánh đến nơi rồi. Cho dù đây chỉ là lời ngon ngọt nịnh bợ nhưng mẹ Chung cũng bị kinh hoảng không hề nhẹ. Bà cảm thấy người bị mê muội vì tình yêu không phải con gái bà mà là Diệp Minh Hi.
“Mẹ, hai người càng nói càng đi quá xa rồi. Rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy?” Chung Mạn đỏ mặt lớn tiếng hỏi: “Con chỉ đơn giản là dẫn nó về đây để giới thiệu một chút, ăn với nhau bữa cơm thôi. Vậy mà hai người đã đi đến tận đẩu tận đâu rồi?” Cô thật sự không hiểu vì sao thái độ của mẹ lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy.
Kì thực, Chung Mạn vẫn luôn nghĩ vì tuổi của Minh Hi còn nhỏ nên mẹ mới không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Nhưng thực ra là bà sợ người ta chỉ đang chơi đùa tình cảm với con gái bà, chơi chán thì bỏ. Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp. Diệp Minh Hi vừa trẻ lại nhiều tiền, vì thế cậu đã được liệt vào danh sách có nguy cơ vứt bỏ con gái bà rất cao. Nhưng cũng không phải tất cả những người bà giới thiệu cho con gái mình đều tốt đẹp. Làm một người mẹ, ai chẳng muốn con gái mình có cuộc sống tốt nhất. Cứ cho là hiện tại Chung Mạn đã lớn tuổi nhưng nếu đối phương không đủ điều kiện thì bà cũng còn lâu mới chịu đồng ý.
Chính vì hiểu điều này nên Diệp Minh Hi mới tự tin đến gặp mẹ Chung, vừa mở miệng liền nói ra suy nghĩ của bà, hơn nữa còn quét sạch tất cả những lo lắng chôn sâu trong lòng bà. Nếu như Diệp Minh Hi tình nguyện cho Chung Mạn một cái danh phận, lại còn sẵn sàng dùng tài sản để cam đoan, thì coi như sau này dù có li hôn thì cuộc sống của con gái bà cũng không vất vả. Đã như vậy thì bà Chung còn có thể mạo hiểm trở mặt với con gái mà phản đối được nữa sao? Không chỉ vậy, thậm chí bà còn thầm cảm thấy Diệp Minh Hi là một ứng cử viên sáng giá. Phải biết rằng sau cái thôn này chưa chắc đã có một cái cửa hàng có thể đáp ứng được “thành ý” tốt như vậy.
“Vậy những tin đồn kia…”
“Cháu biết chuyện này khiến Chung Mạn phải chịu nhiều oan khuất nhưng cháu đã sắp xếp hết cả rồi. Đảm bảo trong vòng một tháng nữa mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ. Về sau cô ấy sẽ không vì chuyện này mà bị bêu xấu nữa.”
Nghe Diệp Minh Hi hứa hẹn chắc nịch như vậy, mẹ Chung cũng bớt lo lắng hơn. Dù sao cũng chỉ có một tháng, rất nhanh sẽ biết được kết quả của “thành ý” là như thế nào.
“Được, nếu một tháng sau mà mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong thì cậu phải rời xa con gái tôi, cắt đứt mọi quan hệ với nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-245.html.]
Chung Mạn ngăn cản không cho Diệp Minh Hi lên tiếng, nói chen vào: “Mẹ, cái gì mà một tháng. Cho dù không có chuyện đó, Minh Hi cũng sẽ không đồng ý.” Bây giờ truyền thông đang điên cuồng như vậy, chỉ bằng sức lực của một mình Diệp Minh Hi, có thể chuyển bại thành thắng đã là một điều không hề dễ dàng. Vậy mà còn muốn giới hạn thời gian trong vòng một tháng ngắn ngủi, chẳng khác nào ép bọn họ phải chia tay: “Em đừng đồng ý với mẹ. Không cần phải vì lời chấp thuận của mẹ mà cái gì chúng ta cũng phải đáp ứng.”
Mẹ Chung không quan tâm đến lời nói của con gái mà chỉ nhìn phản ứng của Diệp Minh Hi. Diệp Minh Hi biết Chung Mạn rất yêu mình nhưng cậu cũng yêu cô không kém, không muốn nhìn thấy cô vì cãi nhau với mẹ mà trở mặt. Vì vậy thừa lúc Chung Mạn không để ý, cậu nhìn mẹ Chung gật đầu đồng ý.
Mẹ Chung rất hài lòng với phản ứng của cậu, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn. Bà đứng dậy nói:
“Vậy chuyện này để nói sau đi. Bây giờ mẹ vào nấu nốt bữa trưa, mấy người ở lại xem TV đi.”
Sự thay đổi của mẹ thật kỳ diệu. Chung Mạn đưa mắt nhìn mẹ rời đi rồi hoài nghi hỏi Diệp Minh Hi: “Em không hứa với mẹ cái gì đấy chứ?”
“Vừa rồi em cũng không nói chuyện, có thể hứa được gì chứ?” Diệp Minh Hi biết Chung Mạn rất lo lắng nhưng cậu đã tính toán kỹ càng rồi. Một tháng này nhất định nắm chắc trong lòng bàn tay.
Vì vậy, mặc dù bữa trưa bắt đầu bằng tiếng kêu ầm ĩ của cái muôi nhưng nó lại kết thúc một cách hòa bình.
Cho đến khi hai người về tới thành phố, Chung Mạn vẫn không thể tin được hỏi: “Rõ ràng em không đồng ý, vậy tại sao mẹ chị lại đối xử tốt với em thế, người đó thật sự là mẹ chị à? Không ngờ mẹ lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đây không phải là thế giới huyền huyễn đó chứ?”