Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:40:42
Lượt xem: 0

“Mạn Mạn, chị đoán xem em vừa mới nhìn thấy cái gì?” Diệp Minh Hi nói rất nhẹ nhàng, giống như vào một ngày nắng ấm mây xanh hồi trước cùng Chung Mạn nói chuyện phiếm. Dù vậy, Chung Mạn vẫn biết rõ là cậu đang giả vờ bình thản để cô không nghe ra sự khác thường. Nhưng cậu vừa mở miệng nói chuyện cô liền nghe được hơi thở không đều của cậu, bởi vì cậu đang bị thương nặng đến nỗi phải nhập viện cấp cứu nhiều giờ, hiện giờ sống chết còn chưa rõ rõ. “Em thấy có một người đàn ông bỏ thuốc vào đồ uống của một cô gái, Cii gái kia không nhìn thấy nhưng em lại thấy. Em cảm thấy tên đó chẳng khác nào một tên cầm thú, cô gái kia mắt bị mù rồi nên mới tin tưởng hắn ta như vậy, cùng hắn làm bạn bè….Sau đó, em lập tức nghĩ đến chính mình, thì ra em cùng từng là loại cầm thú đó, đã từng lợi dụng lòng tin của chị để làm tổn thương chị.”

Hốc mắt Chung Mạn nóng lên, cô dùng mu bàn tay trái khẽ lau mi mắt. Giọng nói tràn ngập áy náy của Diệp Minh Hi vẫn không ngừng truyền đến:

“Mạn Mạn, chị giận em cũng không có gì sai. Kể cả chị có đòi tuyệt giao với em, em cũng sẽ không một câu oán hận. Bởi vì em thực sự đã làm sai rồi. Nhưng mà, em tuyệt đối không muốn buông tay, cho dù chị bắt em chờ đến chết em cũng phải chờ, chỉ là….” Diệp Minh Hi bỗng nhiên thở dốc “hư hơ ..hơ”, dường không khí trong cơ thể trong nháy mắt bị rút đến cạn kiệt, chỉ có thể gian nan cố gắng hít lấy không khí mà thở lớn.

Nghe được tiếng thở thống khổ đau đớn của Minh Hi, trái tim Chung Mạn như bị bóp nghẹt lại. Nước mắt cũng không thể kềm chế được nữa mà tuôn ra như mưa. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô, không sao dừng lại được.

Di động đột nhiên lại im lặng, tiếng hít thở thống khổ cùng tiếng nhạc huyên náo cũng tắt lịm. Giọng nữ máy móc đột nhiên lại vang lên, Chung Mạn liền biết tin nhắn đầu tiên đã hết rồi.

“Tin nhắn thứ hai.”

“Phải chi tin nhắn thoại không giới hạn thời gian thì tốt biết mấy!” Qua giọng nói của Diệp Minh Hi, cô nhận ra cậu đã hồi phục một chút tinh thần, nhưng bên tai lại nghe được có người đang quát tháo ầm ĩ bằng tiếng anh.

“George, máu kìa, máu … máu không ngừng chảy, không dừng lại được!” Đó là giọng nói đầy nức nở và sợ hãi của một người phụ nữ. “Làm sao bây giờ, máu vẫn đang chảy ra, toàn bộ sàn nhà đều là máu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-261.html.]

“Minh Hi, cậu đừng nói nữa, nếu không thì máu cũng sẽ cạn mất!” Chung Mạn nghe được George đang rống to.

Nhưng Minh Hi vẫn một mực không để ý đến những người xung quanh. Cậu cố gắng dùng ngữ khí thoải mái nhất để nói chuyện với Chung Mạn, nhưng không sao che giấu được hơi thở đang dần trở nên yếu ớt, nhịp độ nói chuyện cũng dần chậm đi.

“Em nhìn cô gái đó giống như nhìn thấy chị của bảy năm trước. Cho nên em đã tiến đến vạch trần tên cầm thú kia, không để cô gái ấy trở thành nạn nhân giống như chị nữa. Giống như muốn đem toàn bộ thống khổ và áy náy của bản thân em xóa hết đi… Mạn Mạn, nếu có thể quay lại quá khứ, em muốn trở về ngăn mình lại, rồi đánh cho mình một trận. Hiện tại em cũng bị người ta đánh cho một trận rồi, chỉ là người đánh không phải em của quá khứ mà thôi…Ha ha, cái này chẳng phải là gieo nhân nào gặp quả nấy sao?”

Tiếng cười giòn tan của Diệp Minh Hi truyền đến, giờ đây Chung Mạn đã lệ rơi đầy mặt. Cô lại nghe thấy George hét to lên: “Câm miệng, cậu đừng nói nữa, giữ lại chút sức đi!” Cô nhịn không được nghẹn ngào mở miệng khuyên nhủ:

“Minh Hi, đừng nói nữa….”

Nhưng Diệp Minh Hi làm sao có thể nghe được giọng nói của cô đây? Cậu vẫn cố gắng nói tiếp: “Nếu đây là báo ứng thì cũng là báo ứng mà em nên nhận lấy. Mạn Mạn, chị biết không, năm đó hàng hóa của chị bị giữ lại đều là do em gây ra đó. Vì em muốn Mạc Lâm bị đuổi nên đã tàn nhẫn kéo chị vào việc làm vô đạo đức kia, hại chị bị đau dạ dày đến mức phải nhập viện. Nghĩ đến nhiều việc xấu xa mà em đã làm trong quá khứ, lần này cho dù có phải chết, cũng là chết không hết tội…”

“Những việc này đều không liên quan, chị tha thứ cho em, nguyện ý tha thứ tất cả cho em!” Chung Mạn bóp chặt lấy điện thoại di động, rốt cuộc chịu không được nữa mà gào khóc điên cuồng. “Đừng nói đến cái chết, đừng nói những lời xui xẻo như vậy nữa, em sẽ không sao đâu! Chẳng phải em nói sẽ đợi chị sao, em không thể nói mà không giữ lời, Minh Hi, em đã nói sẽ chờ chị mà…!!”

Cho dù Chung Mạn có nói nhiều cỡ nào Minh Hi cũng không thể đáp lại. Đến khi tin nhắn thoại kết thúc, giọng nữ lạnh như băng kia lại phun ra bốn chữ:

“Tin nhắn thứ ba.”

Loading...