Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-01-31 13:16:26
Lượt xem: 3
Không phải cô lo không biết phải đối mặt với đồng nghiệp khác như thế nào, mà là lần này lượng công việc nhất định sẽ tăng lên nhiều, tan làm đúng giờ đúng là chuyện hão huyền. Đây chẳng phải là bắt Minh Hi ngày ngày đối diện ngẩn người với bốn bức tường sao? Như vậy không những có thể bị rét bị đói, càng có nguy cơ kéo sự trầm tĩnh mới phá vỡ được quay trở lại, mất công cô đã cố gắng mấy tháng nay.
Ôi, sớm biết đã không tham hai ngàn tệ đó rồi.
“Đều nghe thấy rồi chứ?” Họa do đám người Lâm Thành gây ra, bản thân bọn họ đương nhiên không dám ho he nửa câu. Hơn nữa tuy khách bị Chung Mạn cướp đi, nhưng giờ là công hay họa thì cũng chưa nói chắc được. Nếu đến cuối cùng phải bồi thường thật, có cô chôn cùng cũng là chuyện tốt.
“Từ hôm nay trở đi, thành lập riêng một nhóm nhỏ về vụ Benton, do Chung Mạn và Tiểu Triệu phụ trách, Minh Nghi hỗ trợ. Có bất kỳ chuyện gì thì trực tiếp báo cáo với tôi.” Mạc Lâm đảo mắt nhìn mọi người. “Có ý kiến gì không?”
Ai dám có? Thế là cứ như vậy liền quyết định.
Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp. Chung Mạn vẫn ở lại bên trong chưa chịu đi.
“Có việc gì sao?”
“Tổng giám đốc Mạc, bây giờ khách hàng trong tay tôi cũng không ít, lại thêm cả Benton nữa, tôi đóng quân luôn ở công ty cũng không xử lý được. Anh cũng biết, nhà tôi còn có cậu em họ cần chăm sóc nữa…” Dù sẽ có nguy cơ gây sự phản cảm nhưng Chung Mạn vẫn chọn thương lượng với Mạc Lâm, tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho bản thân.
“Cô yên tâm, khách hàng trong tay cô, tôi sẽ để Hữu Lương tiếp nhận trước.”
“Nhưng bên Benton nhiều việc như vậy, chỉ có tôi và Tiểu Triệu căn bản không đủ…” Kể cả lúc trời yên biển lặng cũng cần bốn năm người, huống chi bây giờ là mối lo sống còn cấp thiết.
“Còn có tôi mà.” Mạc Lâm thấy cô nơm nớp lo sợ, không nhịn được cười nói: “Cô đừng nghĩ tôi nói lời khách sáo. Nếu các cô thật sự không làm hết việc, hoặc có gì cần giúp đỡ, cứ tới nói với tôi.”
Anh là cấp trên, lẽ nào lại đi giúp chúng tôi làm việc vặt thật sao? Trong lòng Chung Mạn nửa tin nửa ngờ, nhưng Mạc Lâm đã nói mức này rồi, cô mà lằng nhằng nữa hình như không ổn lắm, chỉ đành nói:
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừ.” Nhìn theo bóng lưng của Chung Mạn, Mạc Lâm lại lâm vào trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-59.html.]
Cô ngại phiền phức như thế, lúc nên sợ thì lại không hề sợ sệt. Bình thường chẳng hề nổi trội, mà Benton lại nói rõ là cần có cô phụ trách. Rốt cuộc đâu mới là hiểu lầm, đâu mới là sự thật?
Cô gái Chung Mạn này, rất thú vị.
Vì phải ở lại bàn giao công việc nên đến khi Chung Mạn về được tới nhà thì đã hơn 10 giờ đêm. Diệp Minh Hi vừa thấy cô trở về liền bỏ điều khiển xuống, ngoan ngoãn chạy đi rót một cốc nước cho cô.
“Lại xem tivi à?” Cô nhíu mày. Nhưng cậu thường xuyên ở nhà một mình, không xem tivi thì còn có thể làm?
Haizz.
Cô thở dài một hơi rồi đi tắm, đến lúc ra ngoài thì thấy Diệp Minh Hi đã tắt tivi. Cậu thấy cô đang rảnh rỗi liền vào phòng lấy ra một tờ thông báo từ nhà trường đưa cho Chung Mạn đang cuộn mình lười biếng trên sofa.
“Cái gì vậy?” Mệt mỏi suốt cả ngày, cô sắp không mở nổi mắt ra rồi. Cô chỉ muốn vùi đầu vào trong gối ôm không muốn dậy.
“Ngày, ngày hội phụ huynh.”
“Chị không muốn xem, em đọc cho chị nghe đi.” Cô nhắm hai mắt, thỏa mãn ôm lấy gối ôm.
Diệp Minh Hi không từ chối, ngoan ngoan đọc từng chữ từng chữ trên tờ thông báo. Nghe đến đoạn ngày hội phụ huynh mỗi học kỳ tổ chức một lần được sắp xếp vào chủ nhật, Chung Mạn thở phào một hơi. May mà không cần xin nghỉ, không thì chắc cả ngày thứ hai phải làm việc tới 11 giờ tối mới bù kịp tiến độ.
“Đọc tốt lắm. Nhưng mà nhóc à, tới lúc ấy thầy cô của em sẽ không kéo chị qua khóc lóc kể lể chứ?” Cô nói đùa. Diệp Minh Hi lập tức lắc đầu lia lịa. “Không phải thì tốt, nếu em dám lãng phí một ngàn sáu trăm tám mươi hai tệ năm hào bốn xu của chị thật, chị sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Nói xong, cô đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu trơn nhẵn của cậu lấy ít lãi. Cậu vô cùng phối hợp, cúi đầu để cô nhéo cho thỏa thích.
“Đúng rồi, chị từng phải thông báo trước với em.” Cô ngồi dậy, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo Diệp Minh Hi ngồi xuống. “Công việc của chị dạo này rất bận. Sớm nhất cũng phải như hôm nay mới về được, muộn nhất… Chị cũng không biết sẽ tới khi nào nữa.”
Diệp Minh Hi vừa nghe xong, vẻ mặt vui mừng nhạt hẳn đi, tay nhỏ ôm chặt eo Chung Mạn không buông.