Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:46:58
Lượt xem: 3
Reng reng reng… Reng reng reng…
Tiếng chuông báo thức quen thuộc mà đáng ghét cứ vang lên rồi ngừng lại. Sau mấy lần bị làm phiền như vậy, cuối cùng Chung Mạn cũng thấy lương tâm cắn rứt, nhắm mắt sờ soạng trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh một hồi, kéo đồng hồ báo thức tới trước mặt. Vừa mới nhìn vào, đôi mắt ngái ngủ của cô lập tức bừng tỉnh vì sợ hãi!
“Gì cơ? Chín rưỡi?!” Cô vội vàng ngồi dậy, quăng đồng hồ lên giường, lao tới trước tủ quần áo túm lấy bộ đồ mình định mặc rồi xông ra khỏi phòng, chạy thẳng vào nhà tắm. Vốn đang định đóng cửa, dư ảnh trong đầu bỗng cảnh báo bản thân đã nhìn thấy người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
“Nhóc con, sao em vẫn ở nhà?” Cô thò đầu ra quát hỏi Diệp Minh Hi đang ung dung uống nước ngọt trong phòng khách.
Diệp Minh Hi đáp: “Chủ nhật.”
“Thế sao đồng hồ của chị lại kêu?” Cô càu nhàu, cầm quần áo đi ra khỏi nhà tắm, đột nhiên lại dừng bước. “Đợi đã, chị nhớ ra rồi, hôm nay là ngày hội phụ huynh của em!”
Diệp Minh Hi gật đầu phối hợp, Chung Mạn nghi ngờ hỏi: “Chị nhớ là hình như 10 giờ bắt đầu.”
Đứa bé ngoan lại gật đầu.
“Chết rồi! Sao em không gọi chị dậy? Thế này kiểu gì cũng tới muộn!” Chung Mạn đóng cửa cái rầm, vội vàng rửa mặt chải đầu. Còn Diệp Minh Hi ở phòng khách vẫn cứ bình thản uống nước ngọt.
Chưa tới 5 phút sau, Chung Mạn đã lột xác tung cửa ra ngoài, lao qua kéo Diệp Minh Hi đi cùng, lại phát hiện cậu không chịu đi.
“Sao vậy? Còn không đi nữa là muộn thật đấy.” Cô nhíu mày nói với cậu.
“Bữa sáng.” Cậu nói xong thì ngồi lại vào ghế, trước mặt đã đặt sẵn hai phần bữa sáng ngon lành.
“Hôm nay không còn thời gian, về rồi ăn sau được không?” Cô nhẹ nhàng dỗ dành, đáng tiếc Diệp Minh Hi vẫn chẳng thèm ngó ngàng, Chung Mạn đành thay đổi chiếc lược, chuyển sang trách móc, “Diệp, Minh, Hi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-65.html.]
Thằng bé c.h.ế.t tiệt dùng hành động tỏ ý ngoài bữa sáng ra thì mềm cứng gì cũng không ăn.
“Em còn bướng bỉnh nữa là chị giận thật đấy.” Chung Mạn híp mắt cảnh cáo. Diệp Minh Hi nhìn cô, cúi đầu một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Bữa sáng này em nấu rất lâu mới…”
Chung Mạn nghe vậy, lửa giận tan mất ba phần. Cô đang lưỡng lự xem có nên đi không, Diệp Minh Hi lại tiếp tục xuất chiêu: “Em không muốn chị bị đau dạ dày nữa…”
Lửa giận “vù” một cái biến liền mất không còn một mảnh. Một giây trước Chung Mạn còn bừng bừng tức giận, giờ lại ôm cậu lên thơm một cái đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Chị biết em tốt với chị, nhưng ngày hội phụ huynh rất quan trọng đối với em… Hay là chúng ta mang theo ăn trên xe nhé?”
Diệp Minh Hi nghĩ ngợi hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu. Sau đó cậu nhanh chóng chạy đi chuẩn bị hộp đựng thức ăn, đặt bữa sáng vào trong rồi mới trở lại trước mặt Chung Mạn.
“Ngoan quá, chị nghĩ chắc thầy cô cũng khen đứa bé ngoan như em không ngớt lời đấy.” Cô cười nói, dắt bàn tay không phải xách đồ ăn của cậu, cùng đi đến bến xe buýt.
Nhưng sau khi gặp giáo viên, Chung Mạn không những hất tay cậu ra, mặt còn đen hơn cả nồi gang. “Trốn tiết, không làm bài tập, bài thi viết thì ăn trứng ngỗng, không trả lời câu hỏi của giáo viên… Diệp Minh Hi, chị muốn nghe em giải thích.”
Diệp Minh Hi thật sự không ngờ Chung Mạn sẽ tức giận như vậy. Cậu im như thóc, hoàn toàn không biết nên trả lời như nào.
“Chị tốn mất một ngàn sáu trăm tám mươi hai tệ năm hào bốn xu cho em đi học hay là để lãng phí thời gian?” Chung Mạn thật sự rất tức giận. Trẻ con không cần phải vất vả làm việc kiếm tiền, bổn phận duy nhất chính là học tập thật tốt. Nếu bảo là không đủ khả năng, thật sự không học nổi thì thôi, nhưng đây là trốn tiết với không làm bài tập đấy! Mất công cô thấy dạo này Diệp Minh Hi quan tâm cô vậy, tưởng là cậu hiểu chuyện rồi, thông suốt rồi. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là sợ cô nổi khùng vào ngày hội phụ huynh nên dùng chiêu với cô trước, tính làm cô lung lạc!
Không học hành cho đàng hoàng, thế mà lại vắt óc suy nghĩ vì mấy chuyện này!
Chung Mạn cô có lười biếng, có không tập trung đấy, nhưng việc nên làm thì trước giờ vẫn luôn nghiêm túc. Như chuyện học hành này, cô không thi được hạng nhất, nhưng trước giờ thành tích luôn ở top trên, đỗ được vào trường đại học không tệ, tìm được một công việc không tồi. Với tố chất như cô mà cũng làm được, đứa bé như Diệp Minh Hi càng không thể không làm nổi!
“Em nói đi, ở trường em đã làm những cái gì?!”
Cơn tức của cô khó nén, nhưng trên mặt Diệp Minh Hi lại không hề có ý ăn năn, lại còn đầy vẻ ngơ ngác. Cô chợt nghĩ, lẽ nào là do cô? Hàng ngày cô tan làm về nhà liền lên mạng với ngủ luôn, trước giờ chưa từng quan tâm đến bài vở của Minh Hi, đến cả cơm cũng chưa nấu cho cậu được mấy bữa… Lẽ nào do sơ xuất của bản thân nên cậu bé đã lầm đường lạc lối?