Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:47:26
Lượt xem: 3

“Chuyện này…” Không chống đỡ được sự chất vấn của Chung Mạn, Tần Tâm Lan ‘cuối cùng’ cũng chịu khai ra. “Một trong số đó chính là Trương Dũng chị vừa mới gặp đấy.”

“Cậu con trai đó sao?” Chung Mạn hồi tưởng lại, Trương Dũng nói năng thô lỗ, bên cạnh còn có hai tên đàn em, thích chơi bời thích sinh sự cũng là hiển nhiên. Nếu Diệp Minh Hi cũng chơi cùng tên đó, gần như có thể khẳng định sẽ học theo thói hư.

“Chị không cần lo quá đâu, cũng không cần nói với Diệp Minh Hi làm gì. Em nghĩ một thời gian nữa cậu ấy sẽ nghĩ thông, rồi lại chăm chỉ học hành thôi mà.”

“Ừ.” Chung Mạn đáp lại một tiếng, thầm nghĩ xem nên xử lý như nào.

Thứ Tần Tâm Lan muốn chính là hiệu quả này. Dạo này trong trường quá yên bình, không biết tại sao Trương Dũng lại không bắt nạt Diệp Minh Hi nữa. Chuyện này vô cùng bất lợi cho kế hoạch của cô ta. Cô ta cần phải lợi dụng hoàn cảnh của Diệp Minh Hi để lôi kéo sự ủng hộ của toàn trường.

Cô ta từng cho người sang bên Trương Dũng châm ngòi thổi gió, nhưng chẳng hiểu sao có khiêu khích kiểu gì Trương Dũng cũng không chịu hành động, kiểu gì cậu ta cũng nhịn xuống được. Còn Diệp Minh Hi, cậu ta đúng là một con cáo cứng đầu, nói mãi vẫn không chịu lọt tai.

Mặc dù không gây được xích mích cho hai người bọn họ, nhưng cô ta phát hiện ra Diệp Minh Hi đối xử với Chung Mạn không giống với người khác.Chung Mạn nói gì cậu ta đều vâng lời răm rắp. Nếu Chung Mạn gây áp lực lên cậu ta, có lẽ sẽ phá vỡ được bầu không khí yên bình này, kế hoạch của mình cũng sẽ thực hiện được.

Thấy Chung Mạn có vẻ đã rơi vào kế của mình, Tần Tâm Lan không tiếp tục theo sát cô từng bước để châm ngòi nữa. Sau khi lượn hai vòng quanh vườn hoa, Tần Tâm Lan dẫn cô tới hội trường xem biểu diễn.

Sau đó, lặng yên chờ đợi giông tố nổi lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-67.html.]

Màn biểu diễn của học sinh ngày hôm nay được thực hiện để nhằm thỏa mãn sự kỳ vọng của phụ huynh với con cái, để tất cả các phụ huynh có thể thấy con mình được tỏa sáng trên sân khấu. Nếu có ai ghi hình lại phần biểu diễn, về nhà càng có cái để khoe khoang trước mặt họ hàng và bạn bè, còn tiện dịp quảng bá hình ảnh cho trường trung học Hoằng Văn, có lợi cho việc tuyển sinh của nhà trường sau này. Đây coi như là một mũi tên trúng hai đích.

Chung Mạn ngồi ở vị trí dành cho phụ huynh. Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, bệnh nghề nghiệp nổi lên làm cho cô lại bắt đầu đánh giá trang phục của những phụ huynh ngồi xung quanh. Người ngồi đằng trước mặc đồ của nhãn hiệu bán lẻ nổi tiếng giá toàn lên đến tiền vạn. Bên phải mặc trang phục nằm trong bộ sưu tập mới của nhãn hiệu đồ da nổi tiếng. Bên trái cũng không kém cạnh, là sản phẩm của nhãn hiệu Golf chất lượng cao nào đó… Cô bất giác sờ vào hàng mẫu của công ty mình đang mặc trên người, ừm, đằng nào cũng chỉ được như này thôi.

Không phải đợi lâu, người dẫn chương trình bước ra từ sau cánh gà, nói: “Khiến các vị phụ huynh phải chờ lâu rồi, bây giờ ban A của khối cấp 2 sẽ ra sân khấu, tiết mục được biểu diễn chính là Romeo và Juliet…”

Bức màn được vén lên, một tốp học sinh ăn mặc theo phong cách châu u bắt đầu diễn kịch. Chung Mạn xem thấy chẳng thú vị gì, nhưng mấy phụ huynh lại cầm máy quay hết lia trái lại lia phải, phải ghi lại mọi góc độ của con mình. Kinh khủng nhất là có tận mấy chiếc máy quay chuyên nghiệp hoạt động cùng một lúc, có vài phụ huynh ở cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. Rõ ràng là mời riêng đoàn quay phim tới quay, hành động này thật khiến người khác phải líu lưỡi!

Cô nhìn lại thiết bị bản thân mang bên mình chỉ có điện thoại di động, chức năng chụp ảnh thì có, nhưng quay video thì không ổn… Quả thật hơi có lỗi với Minh Hi, nhưng cô cũng hết cách rồi. Cô chỉnh lại cài đặt của điện thoại, đợi phần biểu diễn của Diệp Minh Hi.

Cuối cùng, bức màn được vén lên trong sự mong đợi. Tiết mục này cũng là kịch nói, kể về câu chuyện cổ tích kinh điển “Nàng tiên cá”! Chung Mạn vươn dài cổ tìm kiếm bóng dáng Diệp Minh Hi khắp tứ phía, tất nhiên cậu sẽ không mặc trang phục tiên cá đầy vảy, cũng không phải chàng hoàng tử đẹp trai cao lớn, cũng không phải mụ phù thủy độc ác, càng không phải nàng công chúa õng ẹo của nước láng giềng… Thậm chí còn không phải là quân lính bảo vệ thành hay binh tôm tướng tép dưới dưới. Không phải đến cả màn biểu diễn của lớp mình mà cậu cũng không tham gia đấy chứ? Nhưng rõ ràng cậu được gọi đi diễn tập mà.

Chẳng lẽ cô nhìn không đủ kĩ? Chung Mạn mở to mắt kĩ càng quét thêm một lượt, thật sự không có cậu.

Đợi mãi đợi mãi, tới khi chào khán giả vẫn không thấy dáng người nhỏ bé kia, rốt cuộc là ở đâu vậy? Lẽ nào có xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Hay là bị những bạn học bài xích cậu kéo tới chỗ tối đánh đập nên không xuất hiện rồi?

Tấm màn che từ từ thả xuống, Chung Mạn đứng dậy bắt đầu kiếm người, lúc này trên sân khấu có một cô bé vén tấm màn bước ra, cầm mic nói. Cái tên được nhắc tới trong đó khiến Chung Mạn dừng bước lại: “Chào mọi người, cháu là Lý Linh, giám chế của vở kịch này. Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cháu cũng hy vọng nhân cơ hội này cảm ơn sự đóng góp của mỗi thành viên trong lớp, đặc biệt là đạo diễn của chúng cháu: Diệp Minh Hi.”

Chung Mạn lập tức nhìn vào một góc của sân khấu theo sự chỉ dẫn của ánh đèn, quả nhiên thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đang ở đó.

Loading...