Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-02-01 13:47:50
Lượt xem: 2

“Chị biết em ngoan mà.” Cô không kìm được giơ tay xoa đầu cậu, “Thấy chỗ trống chị vừa dọn ra chứ? Sau này bài tập của em cứ đặt vào đó, chị sẽ xem giúp em, hiểu chưa nào?” Thấy cậu gật đầu, cô lại nói: “Thường thì bài tập của em phải nộp khi nào?”

“Thứ sáu.”

“Vậy trước ngày thứ sáu chị sẽ xem hết. À đúng rồi, sau này em không cần nấu cơm nữa đâu, tránh lỡ dở bài tập của em.”

Vốn tưởng cậu cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu, ai ngờ cậu lại lắc đầu nguầy nguậy, hơn nữa còn rất kiên quyết.

“Sao vậy? Em thích nấu nướng lắm à?” Lẽ nào thằng bé quyết chí trở thành người đàn ông tốt của thời đại mới?

Cậu lập tức gật đầu như giã tỏi.

“Vậy cũng được.” Chung Mạn nhún nhún vai, “Nhưng đừng dậy sớm làm bữa sáng nữa. Tối hôm trước em làm xong cho vào tủ lạnh, sáng ra chị cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là được. Nếu em ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến học tập.”

Lại gật đầu.

“Nói trước nhé, nếu thành tích của em vẫn không tốt, chị sẽ không cho em nấu cơm nữa đâu.”

Tiếp tục gật đầu.

“Bây giờ đi lấy hết bài tập ra đi, chị xem luôn bài ngày mai em phải nộp.”

Diệp Minh Hi nghe lời lấy bài tập ra đưa cho cô, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại vào sofa, bất an tiếp tục chờ đợi phán quyết. Chung Mạn thấy vẻ mặt ủ rũ này của cậu, không khỏi bật cười: “Sao vậy, tưởng chị sẽ mắng em tiếp sao?”

Đôi mắt long lanh của cậu giương lên, không nói gì.

“Đừng nhìn chị như vậy.” Cô giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng. “Bây giờ chị chỉ muốn nói một câu thôi.”

Vẻ đáng thương tội nghiệp càng hiện rõ hơn.

“Đó chính là…” Chung Mạn hắng giọng. “Chị đói rồi.”

Diệp Minh Hi vừa nghe xong, chân lập tức thả xuống đất lao nhanh vào bếp. Lúc vào phòng bếp còn không yên tâm quay lại nhìn Chung Mạn một cái, nhưng thấy cô đã cầm vở bài tập của mình cuộn người trên sofa, trên mặt không có chút tức giận nào. Lúc này cậu mới yên tâm bắt đầu lo liệu bữa tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-69.html.]

Diệp Minh Hi đang bận rộn trong phòng bếp, bên này Chung Mạn cũng không rảnh rang. Với người học ban xã hội như cô, vừa động vào toán lý hóa là hết thuốc chữa. Cô nhìn chỗ đáp án môn toán như đúng mà lại sai kia, đúng là phiền phức c.h.ế.t đi được. Chung Mạn ngồi bật dậy ngồi trước máy tính, gạt hết mấy đồ linh tinh ra, tập trung tinh thần làm nhà toán học.

“Ăn cơm thôi.”

Chung Mạn ngẩng đầu lên từ biển số mênh mông, một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Cô ăn cơm tối với Diệp Minh Hi xong lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu. Tình huống này vô cùng giống với việc Chung Mạn chìm đắm vào internet, Diệp Minh Hi đã sớm quen nên không làm phiền cô, rửa bát xong thì đi tắm rồi về phòng ngủ.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy. Mỗi tối đều 11 giờ hơn Chung Mạn mới về đến nhà, về tới nơi thấy Diệp Minh Hi chưa ngủ, cô đều nhíu mày hỏi “Em vẫn đang trong tuổi dậy thì, sao vẫn chưa ngủ?” rồi xua cậu đi ngủ. Mặc dù cậu muốn ở bên cạnh cô nhiều thêm, nhưng không muốn khiến cô tức giận, chỉ đành chán nản trở về phòng.

Sáng thứ sáu, khi cậu đang làm bữa sáng, Chung Mạn xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nói với cậu: “Chị xem xong hết bài tập của em rồi. Lát nữa em tự xem lại đi, sửa lại những chỗ sai, có gì không hiểu thì về nhà hỏi chị.”

“Vâng.” Cậu gật đầu, tiếp tục làm bữa sáng. Ăn xong thì Chung Mạn đi làm, cậu đi học.

Tới trường, Diệp Minh Hi lấy bài tập toán ra. Nhưng vừa rút sách từ trong cặp, bên trong loạt xoạt rơi ra vài tờ giấy, cậu nhặt lên xem thử, sau khi đọc được liền ngẩn người.

“Chào buổi sáng, Minh Hi. Cậu đang làm gì vậy?” Lý Linh thấy Diệp Minh Hi không đáp lại, tò mò liếc nhìn tờ giấy trên tay cậu vài cái, “Ở đâu ra bài giải tường tận như vậy? Cậu đi học thêm à?”

Diệp Minh Hi không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nét chữ xinh xắn trên giấy.

Trên tờ giấy không chỉ có các bước giải, còn gần như liệt kê hết nguồn gốc của công thức, cách vận dụng, biến đổi. Những chỗ không thể dùng con số để biểu đạt thì đã có các con chữ giúp đỡ. Mấy tờ giấy được viết rành mạch trên tay cậu đều như vậy, rốt cuộc Chung Mạn đã tốn bao nhiêu thời gian để viết chúng?

Tuần này hôm nào cô cũng phải tăng ca đến tối muộn, cậu còn nghĩ cô tắm xong liền đi ngủ. Nhưng thấy bài giải kỹ càng như này, cậu thật sự hoài nghi cô rốt cuộc có ngủ hay không! Nghĩ tới quầng thâm dưới mắt cô đúng là ngày càng rõ hơn, sáng nay lúc vào phòng tắm đánh răng còn tông vào khung cửa, rõ ràng là ngủ không đủ giấc. Ngay cả những việc này cậu cũng chưa từng để ý đến!

Cậu bỗng xoay người lại lấy tất cả bài tập từ trong cặp ra, hóa học, lịch sử, sinh học, ngữ văn, địa lý, tiếng Trung, tiếng Anh… Cậu giở mỗi quyển vở ra đều thấy giấy kẹp bên trong, vẻ mặt cứng đờ. Tới khi lật hết tất cả các cuốn bài tập, phần chú thích viết tay của Chung Mạn đã chồng được một xấp dày như sách giáo khoa, cậu bỗng thấy căm ghét bản thân vô cùng.

Tại sao cậu không cố gắng làm bài tập, phải để cô thức đêm kiểm tra và chú thích giúp mình?

Tại sao hậu quả của việc hàng ngày cậu không chăm chỉ học tập lại bắt cô phải nhận lấy?

Tại sao cậu lại không hề chú ý đến những điều cô đang làm?

“Minh Hi, cậu không sao chứ?” Lý Linh thấy sắc mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm trọng thì sợ hết hồn, vội vàng hỏi.

Cậu lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ ghi chép của Chung Mạn, bắt đầu đọc cẩn thận từng tờ từng tờ một rồi sửa lại lỗi sai trong bài tập của mình. Lý Linh thấy thế cũng không quấy rầy cậu nữa, lặng lẽ rời đi.

Loading...