Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-02-01 19:18:39
Lượt xem: 4
“Cô lý sự thật đấy, nói với tôi là nhà làm, bị lật tẩy rồi còn hùng hồn như vậy.”
“Đúng là nhà làm mà, làm ở nhà tôi sao lại không phải nhà làm?” Con mắt linh hoạt của Chung Mạn đắc ý lướt qua Mạc Lâm, nhịp tim của anh ta bỗng chậm lại. Nhưng Mạc Lâm là người thế nào chứ? Giây sau anh ta đã có thể thản nhiên như không mà nói. “Hóa ra là tự tôi hiểu sai, vậy tôi đành phải xin lỗi cô rồi?”
“Thấy anh thành tâm như vậy, thôi thì tha thứ cho anh.” Nói xong, bản thân Chung Mạn cũng không khỏi cười ha ha. Mạc Lâm thấy cô cười vui vẻ, khóe mắt cũng bị lây nhiễm, lặng lẽ cong lên.
“Mà cô ở công ty cũng được 2 năm rồi đúng không?”
“Đúng vậy, thời gian như chiếc xe buýt, chẳng chờ đợi người ta chút nào.” Chung Mạn làm ra vẻ thở dài một hơi.
“Lúc cô vào là làm trợ lý nhân viên kinh doanh hay nhân viên kinh doanh?”
“Hồi đó coi như may mắn, công ty thấy tôi là sinh viên đại học bèn cho tôi làm chính thức. Nếu không tới lúc ngóc đầu lên được thì sợ là tóc đã bạc rồi.” Chung Mạn nói xong thì tươi cười hỏi Mạc Lâm. “Tổng giám đốc Mạc, có phải anh thấy tôi làm việc chăm chỉ, có chí tiến thủ, quyết định cho tôi thăng chức tăng lương không?”
“Tôi thấy toán cơ bản cô cũng không hiểu, cân nhắc cho cô giáng chức trừ lương tự kiểm điểm!” Mạc Lâm lườm cô một cái, Chung Mạn lập tức nịnh nọt lấy lòng. “Tiểu nhân học hành không chăm chỉ, đại nhân người giơ cao đánh khẽ nhé!” Nói xong cô thêm một câu:
“Nhưng mà việc điều động nhân lực của công ty chúng ta đúng là hơi chậm. Như thông báo thăng chức của Hữu Lương đã đưa ra lâu như vậy rồi, rốt cuộc khi nào mới được đưa xuống chứ?”
“Anh ta bảo cô tới hỏi sao?” Mạc Lâm ngoài mặt cười, trong lòng lại ngầm khó chịu.
“Tại tôi tự nhiều chuyện thôi, muốn bắt chẹt anh ta một trận lâu rồi, ai ngờ chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy.”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, lát nữa có thời gian tôi sẽ tổng công ty.”
Cô còn định nói thêm gì đó, điện thoại bỗng kêu lên. Cô lấy ra xem, thấy là mẹ già của mình, liền nói. “Tổng giám đốc Mạc, tôi ra ngoài trước đây, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.” Anh ta xua xua tay. Chung Mạn ôm sách ra ngoài, đóng cửa xong mới nhấn nút nghe. “Mẹ à, mẹ hỏi được gì rồi?”
Ban đầu đã nói rõ tiền chăm sóc Diệp Minh Hi là mỗi tháng hai ngàn, nhưng thực tế cô chỉ nhận được một ngàn, hơn nữa lần sau đều vào tài khoản chậm hơn lần trước. Cô nói với mẹ mình mấy lần đều không có tác dụng, cô cũng cắn răng nhịn rồi. Nhưng lần này đợi nguyên một tháng vẫn chưa nhận được tiền, đợt tết về tìm cũng không tìm thấy người, cô bất đắc dĩ mới phải làm căng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-71.html.]
“Chuyện này ấy à, hôm đó mấy người họ hàng kia cãi nhau một trận. Một nhà nói nhà còn lại không giao tiền, nhà còn lại thì lại nói là họ chưa từng đồng ý bỏ tiền ra, cãi đi cãi lại, mẹ không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa.”
“Vậy kết quả của cuộc cãi vã là gì?”
“À, họ nói là phải bàn bạc tiếp, dù sao chuyện này cũng không gấp lắm phải không? Dạo này con thiếu tiền lắm à?”
Trải qua kinh nghiệm nhiều năm đầy đau thương, Chung Mạn dám khẳng định 100% rằng đây là quả địa lôi to bự. Chỉ cần cô vừa nói thiếu tiền, chủ đề chính của mẹ cô sẽ hiên ngang vang lên, giục cô mau về nhà lấy chồng. Thế nên dù kinh tế có eo hẹp như thế nào cô cũng chỉ có thể trả lời: “Không ạ, chẳng qua chưa thấy có người chuyển khoản, con hỏi thế thôi.”
“Con chú ý đến cũng là tốt, con gái cần phải biết quản lý tiền bạc. Như tiền nhà mình chẳng phải do mẹ quản lý sao, sau này con kết hôn, chỉ cần trong tay giữ được tiền thì cũng coi như giữ được người, có muốn bay cũng không bay đi nổi…” Nghe mẹ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, đầu Chung Mạn lại đau. Tại sao cô trả lời kiểu gì cuối cùng mẹ cô cũng lái sang chuyện này được vậy?
Cô kiên nhẫn nghe mẹ lải nhải đến 2 giờ, trước giờ chưa từng vui mừng vì giờ nghỉ trưa kết thúc sớm như này. “Mẹ ơi, con phải làm việc rồi, lát nữa nói tiếp nhé.”
Bà Chung vừa nghe đến chuyện nghiêm túc thì thoải mái cúp máy. Chung Mạn cầm điện thoại nghĩ ngợi một lúc, gọi một cuộc: “Alô, chị Lâm ạ? Bên chị còn thiếu người không?”
“Em cũng biết bên chị lúc nào chả thiếu người mà. Nhưng không phải em nói là công ty không cho em làm thêm sao?” Giọng nữ bên kia đáp lại.
“Vụ đó em sẽ giải quyết, nhanh nhất là khi nào có thể lên lớp?” Thật ra cô chẳng hề có cách giải quyết, nhưng vì tiền, đành bấm bụng mà làm thôi.
“Nếu được thì tối nay, lớp của chị cho em dạy đấy.”
“Như vậy không ổn đâu.” Chung Mạn có chút do dự.
“Gì mà không ổn chứ, coi như em cho chị xả hơi đi. Mấy lớp đó chị vốn không muốn mở, nhưng có tiền đưa tới tận cửa thì không thể không kiếm, kết quả là mấy tháng nay đến cơm cũng chẳng ăn được một miếng cho đàng hoàng.”
“Tệ vậy sao?” Chung Mạn cười lên, chỉ suy nghĩ vài giây liền đồng ý. “Thế 7 giờ tối nay em qua nhé?”
“Được chứ, em nhớ phải tới đấy.”
Chung Mạn cất điện thoại lại, vừa bước về chỗ ngồi vừa nghĩ xem làm sao để giải quyết hết núi công việc trong tay.