Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-02-01 19:18:49
Lượt xem: 4

Quan trọng nhất là, làm thế nào mới có thể tan làm đúng giờ mà không bị phát hiện.

Lâm Tịnh là bà chủ của trung tâm dạy thêm. Bề ngoài trông cô ấy có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra là người có kinh nghiệm lăn lộn lâu năm trong xã hội, vô cùng tháo vát. Nếu không phải như vậy, chỉ với một người phụ nữ chạy đôn chạy đáo cũng chẳng thể chống đỡ nổi một trung tâm dạy thêm như này.

Bảy giờ kém năm, Chung Mạn đúng hẹn đẩy cửa bước vào. Lâm Tịnh ngẩng đầu thấy cô đến, nhướn mày cười hỏi:

“Lại thiếu tiền à?”

“Con người ta ở đời, sao có thể không thiếu tiền?” Chung Mạn cười chán nản, “Chỗ chị có bao nhiêu lớp cho em dạy đấy?”

“Chị xem đã.” Lâm Tịnh rút một cuốn lịch làm việc dày cộp từ trong ngăn kéo ra. “Nói thật thì chỉ có hai ba lớp… Đủ không?”

“Không đủ cũng phải chịu thôi.” Chung Mạn thầm tính toán, 3 lớp mới có 3 tiếng, tính theo giá 40 tệ một tiếng thì một tháng chưa được 500 tệ. Trong nhà còn khoản chi nào có thể tiết kiệm được nữa nhỉ? Có lẽ tối đi ngủ chỉ mở điều hòa một tiếng sẽ tiết kiệm được ít tiền điện, hạn chế thời gian tắm của mình nữa…

Lâm Tịnh thấy Chung Mạn mặt đầy khổ sở, đột nhiên nảy ra một ý: “Thật ra chị muốn tống cổ một giáo viên ra từ lâu rồi, nhưng không tìm được người nhận lớp của anh ta. Nếu em đồng ý nhận thì chị cho anh ta đi luôn.”

Chung Mạn nhận lấy lịch làm việc, cầm lên đọc qua. Các buổi tối từ thứ hai tới thứ sáu, giáo viên đó đều có tiết, hơn nữa còn là 3 tiếng mỗi ngày, tính ra một tháng được hơn hai ngàn tệ, không chỉ đủ chi trả cho phí sinh hoạt, còn có dư tiền để mua ít quần áo hay thứ gì đó khác cho Minh Hi nữa. Chung Mạn đắn đo một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Em chắc chứ?” Lâm Tịnh thấy Chung Mạn do dự lâu như vậy, biết là chuyện không đơn giản đến thế. Hơn nữa lần trước Chung Mạn bỏ việc là vì công ty phản đối, sao lần này lại đi làm được rồi. Vậy nên cô ấy tò mò hỏi: “Bây giờ công ty cho em làm thêm rồi à?”

Chung Mạn trầm mặc, tuy quan hệ giữa cô và Mạc Lâm không tệ, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ đồng ý cho cô làm thêm.

Nhưng nếu không làm thêm… Từ sau khi Diệp Minh Hi tới, cô đã phải liên tục dùng tiền tiết kiệm bù vào mới có thể ứng phó với các khoản chi tiêu. Bây giờ số dư chẳng còn là bao, lại thêm việc không còn một ngàn tệ tiền phụ cấp nữa, nếu không làm thêm thì quả là khó sống tiếp.

Lâm Tịnh thấy Chung Mạn như vậy, biết là kinh tế của cô chắc chắn rất khó khăn, bèn chống má nhìn lịch làm việc, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Hay là như này, chị xếp lớp thứ bảy, chủ nhật thay em nhé?”

“Bây giờ có bao nhiêu lớp thứ bảy, chủ nhật?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-72.html.]

“Tạm thời thì không có, nhưng chị có thể tuyển sinh.”

Chung Mạn lập tức lắc đầu: “Em không đợi được.”

“Vậy… Hay là em nhận lớp ngày thường trước. Nếu thật sự không tới kịp thì gọi điện cho chị, chị dạy thay em tiết đó. Nhưng chủ nhật em phải trực tổng đài thay chị.” Ngày nào Lâm Tịnh cũng phải trực tổng đài, muốn hẹn hò cùng bạn trai nhưng đến cả ngày chủ nhật cũng không nghỉ được. Cô ấy đã bị bạn trai trách móc rất nhiều lần.

“Không thành vấn đề!” Nếu như vậy, thỉnh thoảng cô cũng có thể tan làm muộn một chút, giấu giếm chuyện đi làm thêm.

Chuyện này cứ thế được quyết định.

***

Lúc trước mỗi tuần Diệp Minh Hi còn có ba ngày được thấy Chung Mạn về nhà trước khi ngủ. Nhưng từ hôm đó trở đi, cậu không còn nhìn thấy cô nữa. Nếu không phải thấy thức ăn trong tủ lạnh tự động biến mất, cậu gần như đã tưởng rằng căn nhà này chỉ còn mỗi mình cậu.

Không có Chung Mạn, khuôn mặt vốn không có biểu cảm của cậu lại càng không cảm xúc. Lý Linh thấy cậu rầu rĩ không vui cũng có hỏi thăm cậu mấy lần. Nhưng cậu chỉ lắc đầu không đáp, vẻ mặt có chút cô đơn.

Lúc duy nhất cậu nở nụ cười chính là khi thấy trong bồn có thêm bát đĩa chưa rửa, biết cô có ăn hết đồ mình nấu, biết mình vẫn còn quan trọng đối với cô.

Ngày thứ bảy vốn không cần làm việc và làm thêm thì Chung Mạn cũng phải chạy tới công ty tăng ca, xử lý sạch công việc ngày thường tích lũy lại. Tới tận 9 giờ tối cuối cùng cô cũng về được đến nhà. Mở cửa nhìn thấy Diệp Minh Hi ngồi trước bàn ngoan ngoãn ôn tập, trong nhà yên tĩnh hài hòa, cô bỗng cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Cô đặt chìa khóa xuống, giày còn chưa kịp tháo ra, Diệp Minh Hi đã quăng bút chạy tới, giang tay ôm lấy cô.

“Sao vậy?” Cô mặc kệ cho cậu ôm, gần như không có ý định buông ra. Thằng bé này đúng là làm nũng đến độ lão luyện rồi, hoàn toàn nắm chắc được cái tính dễ mềm lòng của cô. Chung Mạn hết cách, đành giả bộ chán nản nói: “Chị mệt lắm rồi, để chị ngồi xuống đã nha!”

Cậu nghe xong liền ôm cô tới trước sofa. Thấy cậu vẫn không chịu thả ra, cô vừa bực vừa buồn cười: “Có phải em làm sai chuyện gì không, sao nãy giờ chẳng dám nhìn chị thế?”

Cô vừa dứt lời, đôi mắt long lanh xinh đẹp của cậu lập tức ngước nhìn cô, ánh mắt đáng thương lại tha thiết khiến lòng cô mềm nhũn. Cô vuốt đầu cậu, than thở: “Được rồi, chị biết chị không tốt. Hôm nay chị không lên mạng nữa, chỉ chơi với em thôi được chưa?”

Cô nằm xuống sofa, xúc cảm mềm mại khiến cô hài lòng thư giãn. Diệp Minh Hi đã tự giác chui vào trong lòng cô từ lâu.

Loading...