Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-02-02 15:19:21
Lượt xem: 3

Tầm mắt của anh ta nhìn về phía xa, dõi theo một cô gái trẻ trung đang vội vàng chạy về phía công ty. Mạc Lâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 8 giờ 56 phút, nếu Chung Mạn chạy nhanh một chút thì trên lý thuyết hẳn là kịp giờ làm.

Chung Mạn ở ngoài cửa sổ rõ ràng không biết được điều này. Cô đang thận trọng luồn lách giữa đám người, sau đó chạy như bay trên đường lớn.

“Sao hôm nay nhiều người vậy nhỉ?” Chung Mạn than thở trong lòng, Mạc Lâm ở trên cao nhìn xuống lại vô cùng rõ. Trên đường đi bộ vốn có thể cho 3 làn người đi cùng một lúc đang có một bà lão chống gậy đứng đó. Dường như bà muốn qua đường, nhưng lại chậm chạp không chịu di chuyển, khiến cho người khác phải vòng qua bà để đi tiếp. Thời gian đi làm khiến đoạn đường vốn nhỏ hẹp càng trở nên chật chội hơn. Chung Mạn phải tốn tận hai phút mới chen chúc ra được, nhanh chân đi sang đường.

Nhìn dáng vẻ cố gắng này của cô, lòng Mạc Lâm không khỏi cảm khái. Cô giữ được thưởng chuyên cần của tháng này, nhưng đây cũng là lần thưởng chuyên cần cuối cùng của cô.

Đặt ly cà phê trong tay xuống bàn với tâm trạng tiếc nuối. Khi anh ta quay về bàn tiếp tục viết email đã vô tình làm một động tác. Động tác vô cùng bình thường này lại gây nên ảnh hưởng không giống nhau đối với tương lai của anh ta, của Chung Mạn và rất nhiều người khác.

Đáng tiếc lúc này anh ta vẫn không hề biết. Vậy nên anh ta lại quay đầu nhìn cửa sổ thêm một lần nữa.

Chung Mạn vốn đã bước vào tòa nhà của công ty, đột nhiên lại quay ra con đường. Cô nhìn bà lão không được giúp đỡ bên phía đường đối diện, rồi lại nhìn đồng hồ, cuối cùng quyết định nhấc chân chạy đến, băng qua đường tới bên cạnh bà lão.

Lúc này kim giờ trên đồng hồ đeo tay của Mạc Lâm nhẹ nhàng di chuyển, chỉ đúng 9 giờ.

Chung Mạn ở dưới lầu vẫn không biết gì. Cô cúi xuống nói gì đó với bà lão, bà gật đầu đáp lại cô. Cô để bà lão nắm lấy tay mình, sau đó cũng nắm lấy tay bà, đi từng bước từng bước một qua đoàn người và làn xe cộ đông đúc tấp nập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-75.html.]

Chung Mạn thiếu tiền, còn là cực kỳ thiếu tiền. Từ động tác nhìn đồng hồ của cô đã biết cô từng do dự, từng định phớt lờ trách nhiệm không thuộc về cô để nghênh ngang rời đi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn quay lại, trên mặt không hề có vẻ không cam lòng, không có nửa phần nôn nóng. Cô kiên nhẫn giải thích với bà lão, còn cảm nhận được sự bất an của bà, nhẹ nhàng để bà cầm lấy tay mình trước rồi mới cầm tay bà dắt đi.

Phải biết đây là hành động quan tâm nhất đối với người có thị lực không tốt. Nếu bị người khác dắt qua đường, trong lòng khó tránh có cảm giác bất lực khi phải phụ thuộc vào người ta; nếu phải kéo tay người khác thì lại không có lòng tin để bước đi.

Động tác nhỏ nhặt không đáng để mắt này lại thu hút được ánh mắt của Mạc Lâm. Ánh mắt sắc bén của anh ta bất giác dịu xuống. Nhìn hai người họ đang sánh vai bước từng bước về phía mình, anh ta khẽ nín thở, dường như đang sợ sẽ quấy rầy tới bước chân của họ.

Chung Mạn vốn không phải một người quá xinh đẹp, nhưng cảnh tượng này lại khiến tim anh ta bỗng “cạch” một tiếng, giống như ổ khóa cũ kĩ bị niêm phong nhiều năm bỗng được một chiếc chìa khóa bình thường mà nhỏ bé nhẹ nhàng mở ra.

Điều này khiến anh ta cảm động, bỗng cảm thấy người tốt bụng chăm chỉ như cô xứng đáng được đối xử tốt hơn.

Dáng người duyên dáng của cô ở bên ngoài cửa sổ. Cô mỉm cười chào tạm biệt bà lão, sau đó vội vàng chạy vào công ty. Thông qua cửa kính của phòng làm việc, anh ta thấy cô bước vào cửa lớn, lúc quẹt thẻ khóe miệng khẽ nhếch lên. Chung Mạn về chỗ ngồi, trước khi mở máy tính, cô lặng lẽ thở dài.

Mạc Lâm không biết mình đã nhìn cô bao lâu, Chỉ biết sau khi anh ta hoàn hồn, email trên màn hình đã đóng lại. Anh ta bắt đầu nghĩ tới những điều mà trước ngày hôm nay bản thân chưa từng nghĩ đến.

Chung Mạn kéo lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi trung tâm dạy thêm, vừa ngẩng đầu lên còn tưởng mình nhìn lầm, nhìn kĩ thêm lần nữa mới xác định là không hề nhầm lẫn chút nào, tâm trạng nhanh chóng chùng xuống. Cô không biết nên cố ra vẻ mỉm cười hay là đau khổ xin tha nữa. Kết quả là khuôn mặt cứng đờ tới mức không thể cứng thêm được nữa, không thể làm ra biểu cảm nào cả.

Loading...