Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:37:05
Lượt xem: 1

Từ sau khi Lạc Văn phát hiện ra điểm này, mỗi lúc tới thời khắc quan trọng thì đều cho cậu ta ra ngoài, tránh cho cậu ta liên tục phạm lỗi làm liên lụy cả đội. Bản thân Man Ngưu cũng biết khuyết điểm này, nhưng luyện mãi mà vẫn chưa thể khắc phục được.

Nhiều người như vậy mà Diệp Minh Hi không chọn, chỉ chọn mình cậu ta, nghĩ thế nào cũng không phải trùng hợp. Thằng nhóc này không những có ý chí khổ luyện trong hai tuần mà còn có khả năng quan sát và suy nghĩ đáng kinh ngạc, đúng là có tài làm thủ lĩnh.

Trong khi Lạc Văn đang âm thầm lên kế hoạch xem nên bồi dưỡng người kế nhiệm như thế nào, Diệp Minh Hi cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thắng được đối thủ mất phong độ với chênh lệch 3 điểm.

Người trong đội đều biết tật xấu của Man Ngưu, ngay khi cậu ta chưa lên đấu đã than khóc trong lòng. Nên đến khi có kết quả, trên mặt mọi người đều vô cùng bình tĩnh.

Diệp Minh Hi giành được thắng lợi nhưng không hề tỏ vẻ vênh váo đắc ý. Cậu vẫn trầm tĩnh đi tới trước mặt Lạc Văn.

“Chào mừng gia nhập câu lạc bộ bóng rổ!” Lạc Văn chuyền quả bóng trong tay cho cậu bé trước mặt.

“Cảm ơn.” Cậu nhận lấy bóng, còn chưa cầm chắc đã bị Man Ngưu đứng bên cạnh cướp đi. Diệp Minh Hi không mấy bận tâm, hỏi lại Man Ngưu: “Đấu tiếp không?”

Man Ngưu nghe xong không nói thêm gì, chỉ chạy theo quả bóng đã nảy tới một chỗ thật xa. Diệp Minh Hi và mọi người cũng đuổi theo. Mọi người cứ như vậy mà anh đuổi tôi rượt trên sân bóng, nhỏ xuống những giọt mồ hôi của tuổi trẻ.

Lạc Văn nhìn theo dáng người nhỏ bé trên sân bóng, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy tham gia vào trận đấu.

Đến giờ nghỉ trưa, Chung Mạn bê hai hộp cơm bước ra từ phòng trà, nói với Lục Hữu Lương đang bận tới sứt đầu mẻ trán: “Em mang hộp cơm của anh vào phòng họp nhỏ trước nhé?”

“Ừ ừ.” Lục Hữu Lương nghiêng đầu kẹp ống nghe, hai tay lướt nhanh như múa trên bàn phím, thật sự không có thời gian để trả lời hẳn hoi.

Chung Mạn nhún vai, ngồi một mình ở trong phòng họp nhỏ. Lúc cô sắp ăn xong cơm đến nơi rồi, Lục Hữu Lương mới lững thững đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống trước hộp cơm nhưng lại không hề mở ra.

“Sao vậy? Luyện cách không thủ vật* à?” Chung Mạn tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-83.html.]

*Lấy được vật mà không tiếp xúc với vậy đó, cách xa một khoảng không gian nhất định.

“Nếu mà cách không thủ vật được thật, anh chắc chắn sẽ vặn đầu bà ta xuống!” Lục Hữu Lương tức giận bất bình nói, tay phải còn nắm chặt thành nắm đấm, nện cái ‘rầm’ lên bàn, khiến đồ đạc trên bàn đều rung chuyển.

“Vẫn có khách hàng nữ mà anh không xử lý được sao?”

“Thì Eliza đó, không biết trao đổi như nào nữa. Mất mấy lần đều không nói rõ được, lẽ nào tiếng Anh bọn anh nói không phải cùng một kiểu tiếng Anh sao?” Lục Hữu Lương vô cùng phiền não, Eliza là giám đốc của một cửa hàng Tây, đại lý của rất nhiều nhãn hàng, nhất định không được làm mất lòng. Thế mà anh ta và bà ta lại không bắt sóng được nhau, cứ như thể hỏi bà ta “Thời tiết hôm nay đẹp không?”, bà ta sẽ trả lời “Ăn rồi” vậy, hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Eliza suy nghĩ rất nhanh, cứ nói liên tục trái một câu phải một câu không ngừng. Nếu anh không cẩn thận thì sẽ bị làm cho mê man luôn.” Trước kia Chung Mạn cũng đã từng được lĩnh giáo suy nghĩ nhanh nhạy của Eliza không ít lần rồi.

“Bị mê man còn đỡ, đáng ghét nhất là bà ta còn chê anh, bảo anh nói chuyện không có logic không có trọng tâm!” Lục Hữu Lương giận dữ mở hộp cơm ra, cầm đũa chọc chọc miếng thịt kho tàu. “Bảo anh không logic không trọng tâm?!”

“Này này, đừng lãng phí đồ ăn.” Chung Mạn phì cười ngăn lại hành động trẻ con của anh ta. “Anh để người khác nói là được mà, trước kia họ cũng từng trao đổi với bên Eliza.”

“Em tưởng chuyện có thể không làm anh sẽ tự nhặt về làm sao?” Lục Hữu Lương gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng, liều mạng nhai nhồm nhoàm. “Chính vì họ không xử lý được, anh mới phải vua gặp vua* với bà ta đấy.

*王见王: Ý chỉ hai người đứng đầu ra nói chuyện với nhau.

Cũng phải, xã hội rất thực tế, nhân viên quèn sẽ chỉ trao đổi với nhân viên quèn, chắc chắn không có chuyện vượt cấp. Lục Hữu Lương đã phải đấu với Eliza thì chắc hẳn chuyện này đã lằng nhằng không giải quyết được ở dưới ‘dân gian’ rồi. Đến khi không thể kéo dài thêm nữa thì cuối cùng mới báo lên trên để người cấp ‘thánh’ trực tiếp solo.

“Vậy anh cứ kiên nhẫn thêm một chút là được, rồi sẽ có cách thôi.”

“Anh đã kiên nhẫn đủ rồi. Thật sự không thể hiểu nổi, bà ta cứ nói đi nói lại, rốt cuộc là không hài lòng cái gì chứ!” Lục Hữu Lương bực bội cào đầu, thấy Chung Mạn đã ăn xong, đang nhàn nhã uống trà đọc báo, chợt nảy ra một ý, nhào qua tóm lấy tay Chung Mạn, nói: “Tiểu Mạn, trước kia Eliza là khách hàng của em. Bà ta và em có thể nói chuyện được, tính khí của bà ta em hiểu rõ nhất, em chỉ điểm giúp anh đi!”

“Như này không tốt cho lắm, dù gì bây giờ chúng ta cũng không cùng nhóm…” Khách hàng trong công ty được phân chia rất rõ ràng. Công việc của mỗi nhóm gần như là việc cơ mật, cô đã không còn phụ trách khách hàng này thì không nên dây vào nữa. Huống chi việc này bao nhiêu người như vậy còn không xử lý được thì chắc chắn là vô cùng phức tạp, cô không có nhiều thời gian như vậy để đi nghiên cứu tài liệu.

Loading...