Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:37:27
Lượt xem: 2
“Các cô rõ ràng biết mất màu lại không thông báo trước sao?” Đối phương đưa ra tuyệt chiêu ghê gớm nhất, lời lẽ hùng hồn, ý muốn nói sai nhiều sai ít cũng đều là nhà xưởng sai.
“Xưởng này là xưởng được chỉ định để cung cấp, mã màu GD17583 được Affin xác nhận qua email vào ngày 27 tháng 3.” Nói cách khác, nhà cung cấp là do bên cô chỉ định, bên tôi không đặt nhầm màu, trách nhiệm làm mất màu tất nhiên không nằm ở bên tôi.
Lần này đối phương đã hoàn toàn im lặng.
“Làm phiền xác nhận với khách hàng xem số khuy này có cần dùng giấy lụa bọc lại không.”
“Ừm.”
Cạch.
Cúp máy xong, Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà phát hiện ra vấn đề mất màu, may mà ban đầu chọn nhà cung cấp được chỉ định chứ không phải tìm loại khuy thay thế có kiểu dáng tương tự. Nếu đặt nhầm màu làm kéo dài thời hạn giao hàng, tai hoạ lớn này ai mà gánh nổi.
Sắp xếp lại tài liệu một lượt, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi. Bên phía Lục Hữu Lương còn phải viết vài email, một bức gửi cửa hàng của Eliza tổng kết về nội dung của cuộc điện thoại ban nãy, một bức gửi bên xưởng thông báo có thể bắt đầu đính khuy vào, với cả một bức gửi Lục Hữu Lương kể cho anh ta biết mình đã giải quyết việc này như thế nào, mà cô còn phải xử lý phần việc riêng bị mình gác lại…
Cô day day huyệt thái dương, cầm chiếc cốc lớn ở trên bàn đi về phía phòng trà. Cho dù không thích cafe, lúc này cũng nhất định phải uống một tách cafe nóng để chống đỡ một lúc.
Chậm rãi đổ đường và sữa vào trong tách rồi liều mạng khuấy như thể không cần tiền. Cô cẩn thận nâng tách cafe đã được pha xong đi về phía ngoài. Cô vừa bước ra khỏi phòng trà thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen! Cô giật nảy mình, cafe nóng hổi tràn ra từ miệng cốc làm bỏng ngón tay cô.
“Á…” Cô khẽ kêu một tiếng, cố chịu đau đặt tách xuống. Còn chưa kịp ngẩng đầu, sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Cô mở nước lạnh ra xả vào ngón tay bị thương, hỏi: “Muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Mạc vẫn chưa về sao”
“Ừm, việc hôm nay vẫn chưa làm xong, còn cô?” Anh cầm cafe của cô lên rồi đứng bên cạnh.
“Vẫn còn vài email chưa viết xong.” Tắt nước xong, cô dùng khăn giấy lau khô hai tay, thấy cafe của mình đang bị Mạc Lâm cầm, bèn cười với anh rồi đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-85.html.]
“Gửi sang Mỹ sao?”
Chung Mạn lắc đầu theo bản năng, vừa lắc xong thì thấy hối hận. Cũng chẳng sao, Mạc Lâm vốn đã biết cô đang bận việc của Lục Hữu Lương. Anh ta không vạch trần cô, chỉ khuyên ngoài miệng: “Vậy mai làm cũng không muộn, đã chín giờ rồi.”
“Giờ tôi gửi đi, sáng mai họ có thể đọc được.”
“Việc này rất gấp sao?” Mạc Lâm đặt cafe lên bàn cô, giả vờ như không nhìn thấy chồng tài liệu lớn về khách hàng cũ và liên quan đến kim loại đổi màu trên mặt bàn.
“Việc hôm nay thì hôm nay hoàn thành, lẽ nào không đúng sao?” Cô cười hỏi lại.
“Có việc gì tôi giúp đỡ được không? Hay là để tôi viết email cho?”
“Không cần đâu, khiến anh phải nán lại mỗi tối như vậy tôi đã rất ngại rồi. Sao giờ có thể làm phiền anh thêm nữa.” Cô lắc đầu khéo léo từ chối. Mạc Lâm hỏi thêm vài lần cũng không được, sợ mình ở công ty sẽ làm cô bị vướng tay vướng chân, càng không thể nhanh chóng hoàn thành, đành phải xách cặp tài liệu rời đi.
Thật ra Chung Mạn không hề muốn lén lút giúp Lục Hữu Lương, chỉ là cô nghĩ không để cấp trên biết được thì càng tốt, tránh cho Mạc Lâm có ấn tượng không tốt về Lục Hữu Lương. Nếu Mạc Lâm có hỏi thì cô cũng sẽ không giấu. Nhưng cô không ngờ Mạc Lâm đã có suy nghĩ từ trước, ý tốt này lại khiến Mạc Lâm càng thêm ác cảm với Lục Hữu Lương.
Mạc Lâm vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào xe thì không lập tức rời khỏi công ty ngay. Anh dựa vào ghế lái, ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn vào ngọn đèn lấp lánh ở phía xa, trong đầu chỉ còn nụ cười mệt mỏi nhưng vô cùng điềm đạm của Chung Mạn.
Tại sao cô mệt như vậy mà vẫn không chịu từ chối yêu cầu của Lục Hữu Lương?
Tại sao cô bằng lòng bị Lục Hữu Lương lợi dụng hết lần này tới lần khác?
Tại sao gánh nặng trên vai cô nặng nề như vậy, nhưng vẫn cam lòng một mình vất vả chống đỡ, không chịu nhờ người khác trợ giúp?
Mạc Lâm, chú ý cảm xúc của mình nào.
Anh ta ngồi dậy, hơi bực bội dùng tay chải chải tóc, khởi động xe rời đi. Tiếng động cơ xe khẽ rì rầm trong yên tĩnh, đêm tối chật hẹp như tấm màn không tiếng động lặng lẽ bao trùm lấy anh ta, khiến cho mọi chuyện tưởng chừng như không liên quan đến anh ta ấy, tất cả đều trở nên rõ nét.
Ngón tay dường như muốn chạy thoát khỏi vùng áp thấp lạnh lẽo. Nó tự ý mở radio. Giọng nói dịu dàng không xua tan được sự trống vắng, ngược lại người dẫn chương trình nói chuyện chẳng có logic càng khiến người ta tức giận.
Anh ta phản bác lại theo bản năng, nói ra vài từ rồi mới nhớ ra trong xe chỉ có mỗi mình. Một mình phản bác lại một chiếc radio không phải là chuyện người bình thường sẽ làm.
Đêm hôm nay, dài đằng đẵng.