Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:11:16
Lượt xem: 3

Cô quay đầu lại nhìn, mỉm cười giơ tay lên: “Minh Hi, bên này.” rồi quay lại hỏi Lục công tử: “Thế nào, có phải rất đáng yêu không?”

Lục Hữu Lương đánh giá cậu bé đang đi về phía này, đường nét ngũ quan rõ ràng, mái tóc mang chút màu hạt dẻ, làn da lại là màu cafe nhạt rất khoẻ mạnh. Tuy cậu bé hơi thấp một chút nhưng đã khiến mấy bàn có con gái trong tiệm cafe nhìn cậu chằm chằm không rời. Có một cô gái khi thấy cậu đi vào còn trợn tròn mắt điên cuồng vỗ vào người bạn bên cạnh, cứ như là thấy ngôi sao nổi tiếng đột nhiên xuất hiện.

Diệp Minh Hi mang theo không ít ánh mắt mến mộ đi tới trước bàn của bọn họ. Cậu rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Chung Mạn, đôi mắt to tròn nhìn về phía Lục Hữu Lương một cái. Trong đầu Lục công tử liền thấy vang lên một tiếng ‘đùng đoàng’.

Đứa trẻ này ghê đấy, đôi mắt còn biết nói chuyện cơ!

“Chẳng trách em suốt ngày nhắc tới.” Anh ta cười cười trả lời câu hỏi lúc nãy của Chung Mạn.

“Tất nhiên, mắt nhìn của em tốt mà. Em đã ăn gì chưa?” Chung Mạn đắc ý đáp lại, câu cuối cùng là hỏi Diệp Minh Hi. Thấy cậu lắc đầu, cô liền gọi phục vụ lấy thực đơn cho cậu tự chọn.

Chung Mạn đang mải đọc sách giáo khoa Diệp Minh Hi mang đến nên không chú ý tới. Lục Hữu Lương lại để ý thấy ánh mắt Diệp Minh Hi chỉ nhìn chằm chằm vào giá tiền, thứ đắt thì chẳng hề xem, cuối cùng chọn món mỳ Ý sốt thịt bằm bình thường nhất. Anh ta không khỏi thầm khen ngợi trong lòng. Đúng là trẻ nhà nghèo sớm lo việc nhà, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy. Lục Hữu Lương nghĩ đến mấy đứa con của họ hàng nhà mình, thở dài một hơi.

Chọn món xong, Chung Mạn tranh thủ từng giây để giúp cậu ôn tập. Diệp Minh Hi tất nhiên sẽ ngoan ngoãn lắng nghe, cộng thêm Lục Hữu Lương thỉnh thoảng chen vào vài câu. Cảnh tượng này nhìn qua cửa sổ của quán cafe, quả đúng là một bức tranh một nhà ba người yên vui.

Người may mắn được thưởng thức bức tranh này có Lâm Thành, Trương Minh Nghi, Tiểu Triệu,… Bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm, mà hôm nay Mạc Lâm cũng vừa khéo đi cùng họ.

Bình thường Mạc Lâm không đi ăn theo một nhóm cố định. Tuy nói là ở Mỹ có tác phong cởi mở hơn, nhưng lãnh đạo cũng không nên thường xuyên cùng một nhóm cấp dưới nào đó ăn cơm. Nếu không chẳng những ảnh hưởng tới sức khoẻ của cấp dưới, một khi quen thân rồi thì trong văn phòng sẽ có rất nhiều việc không dễ xử lý.

“Nhìn kìa, không ngờ Chung Mạn lại tới tiệm cafe dùng bữa!” Một nữ nhân viên trong nhóm Lâm Thành chỉ chỉ vào cửa kính nói. Những người khác cũng tò mò thò đầu quan sát. Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi còn giả vờ vô tình nhìn hai cái rồi ngoảnh mặt đi. Dù sao hiện giờ hai người họ cũng coi như là người của Chung Mạn, không tiện tách khỏi nhóm người Lâm Thanh nhưng cũng không thể quá đáng với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-89.html.]

“Nói cái gì vậy, cô ấy không thể tới đây ăn cơm sao?” Lâm Thành cười hỏi.

“Anh Thành, anh cũng biết cô ta keo kiệt mà. Em đoán hôm nay chắc chắn là Lục Hữu Lương thanh toán, nếu không…” Nữ nhân viên này còn đang định nói tiếp, vừa thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Thành quét đến liền ngậm miệng ngay lại. Trong lòng cô ta cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại không cho cô ta nói, lẽ nào anh Thành nghiêng về phía Chung Mạn rồi?

Thực ra chẳng phải Lâm Thành có hảo cảm gì với Chung Mạn, chỉ là thời gian này Chung Mạn và Mạc Lâm có vẻ như khá thân thiết. Giờ dùng bữa buổi trưa hai người bọn họ thường xuyên ở văn phòng nói chuyện, hơn nữa Chung Mạn ra ngoài làm thêm bị phát hiện mà vẫn không sao, anh ta không thể không hành động cẩn thận.

Dùng ánh mắt cảnh cáo cấp dưới xong, ánh mắt của Lâm Thành lại lặng lẽ hướng về phía Mạc Lâm. Vẻ mặt bình thản của Mạc Lâm nhìn không ra vui buồn, tầm mắt cũng chỉ nhìn một chút rồi rời đi, điều này càng khiến Lâm Thành sinh nghi. Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi còn có lý do, tại sao Mạc Lâm lại cố tình không nhìn?

“Ơ, sao bên cạnh Chung Mạn lại có một đứa bé?” Lẽ nào là con của cô ta và Lục Hữu Lương lén lút sinh ra?

Câu cuối cùng tuy chưa nói ra, nhưng mọi người đều đoán ra được. Lâm Thành hắng giọng, nói: “Đó là em họ của Chung Mạn.”

“Sao anh Thành lại biết?”

“Lúc trước từng cùng tổng giám đốc Mạc tình cờ gặp một lần.”

“Đứa trẻ đó xinh xắn thật đấy.” Nữ nhân viên đó gần như dán mặt lên trên lớp kính. Cô ta vừa nói xong, đến cả Trương Minh Nghi đang ngoảnh mặt đi cũng tò mò quay đầu nhìn lại.

Khi cả đám đang nhoài người ở cửa sổ nhìn trộm, Mạc Lâm đã nhấc chân đi vào trong công ty. Lâm Thành thấy thế lập tức đuổi theo, miệng không quên gọi đám người còn chưa chịu đi: “Mau về thôi!”

Mạc Lâm về tới phòng làm việc của mình thì đóng cửa lại, tới trước máy tính mở hòm thư ra, tìm một bức email ở trong hòm thư nháp, chỉnh sửa lại một vài từ ngữ, rồi dừng con trỏ chuột trên nút gửi. Lúc này Chung Mạn và Lục Hữu Lương đang cười nói trở về cùng nhau, Mạc Lâm thấy được cảnh tượng hài hoà ở bên ngoài, ngón trỏ liền nhấn chuột trái.

Email đã được gửi đi.

Loading...