Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:30:55
Lượt xem: 1
Mấy ngày nay cô và Hữu Lương đã trở thành quan hệ khách sáo xa lạ, cho dù chạm mặt cũng chỉ tán dóc vài câu chẳng liên quan. Đáng ghét nhất là mỗi lần có cơ hội chạm mặt anh, bên cạnh đều có người khác, khiến cô muốn hỏi cũng không hỏi được.
Cái tên nhỏ mọn này, sẽ không trách cô thật đấy chứ?
Thật sự rất muốn gửi một tin nhắn cho anh ta, nhưng lại sợ những con chữ không biết nhìn người sẽ khiến anh ta hiểu lầm.
Hôm nay đã đến thứ sáu, bữa trưa một đám người ăn, bữa tối một đám người ăn, giải trí một đám người chơi… Chung Mạn bực bội, rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh ta thẳng thắn nói cho rõ ràng hết ra.
Thế là cô thực sự cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại của Hữu Lương.
“A lô, Hữu Lương? Anh…”
“Anh đang bận, có việc gì lát nữa hẵng nói.”
Cạch.
Chung Mạn đành lặng lẽ đặt điện thoại đã bị cúp xuống, cố gắng tập trung suy nghĩ vào công việc.
“Giám đốc, sáu giờ rồi, có muốn tới nhà hàng với chúng tôi luôn không?” Trương Minh Nghi gõ cửa đi vào hỏi. Ngày đầu tiên cô mới thăng chức, Trương Minh Nghi gọi một câu ‘giám đốc Chung’ khiến Chung Mạn mất hồn mất vía, bảo cô ta sửa lại. Kết quả là cô ta theo tiền lệ ‘anh Thành’ mà gọi ‘chị Mạn’, thấy Chung Mạn vẫn không hài lòng bèn sửa thành ‘chị Chung’. Mấy kiểu xưng hô này Chung Mạn đều cảm thấy kỳ cục, nhưng lại không thể để bọn họ gọi thẳng tên mình, cuối cùng vẫn quyết định để bọn họ bỏ họ đi, thân thiết một chút chỉ gọi bằng chức vụ là ‘giám đốc’.
“Tôi tới ngay đây.” Chung Mạn lấy áo khoác và túi xách, tắt đèn phòng làm việc rồi tập trung cùng mọi người. Khi đi tới nhà hàng, nhóm của cô đi ở phía trước, Lục Hữu Lương và nhóm của anh ta tụt lại phía sau, còn nhóm Lâm Thành thì bị kẹp ở giữa họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-93.html.]
Tối nay Lục Hữu Lương sắp xếp một gian phòng bao nhỏ của quán rượu kiểu Trung, phòng kinh doanh tổng cộng có hơn hai mươi người chia ra ngồi vào hai bàn. Nhóm Lâm Thanh tất nhiên tụ tập thành một bàn, còn Mạc Lâm, Chung Mạn, Lục Hữu Lương và những người khác ngồi chung một bàn.
Chung Mạn thấy Lục Hữu Lương ngồi đối diện thẳng với cô, trong lòng không khỏi than vãn đây là khoảng cách xa xôi nhất trên đời.
“Tiểu đệ lần này có thể lên làm phó giám đốc, tất cả đều là nhờ sự ủng hộ của mọi người, chén này uống trước để kính mọi người!” Lục Hữu Lương nâng chén rượu nhỏ bằng sứ Thanh Hoa đưa tới miệng, giành được tiếng vỗ tay của cả phòng. Sau khi đồng nghiệp đứng cạnh rót đầy rượu cho anh ta, anh ta đi tới bên cạnh Mạc Lâm, nói: “Nhờ có tổng giám đốc Mạc coi trọng, Lục Hữu Lương tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng.”
“Tôi rất mong chờ.” Mạc Lâm cụng chén với anh ta, cũng uống cạn.
Lục Hữu Lương tìm Mạc Lâm xong lại đi tìm Lâm Thành. cuối cùng cầm chén rượu tới trước mặt Chung Mạn. Cô lập tức cầm chén đứng dậy, bên tai nghe thấy anh ta nói: “Trước kia là tôi quan tâm cô, từ giờ tôi lại phải xin giám đốc Chung quan tâm nhiều rồi!”
Mọi người bị chọc tới mức cười ha hả. Chung Mạn cũng phối hợp cười khan mấy tiếng, trong lòng lại khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Đợi sau khi Lục Hữu Lương mời rượu Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi xong, bữa cơm này cuối cùng cũng bắt đầu. Nhưng không khí vừa mới nóng lên, chiếc BlackBerry* trong người Mạc Lâm lại kêu đinh đinh đoong đoong, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn qua một chút. Ý cười trên mặt anh ta dần dần biến mất, sắc mặt nghiêm túc cất điện thoại. Vừa ngẩng đầu thấy mọi người đều đang im lặng nhìn vào mình, anh ta bèn xua tay nói: “Không sao, chỉ là nhận được một email thôi.” Mọi người vừa thở phào một hơi, Mạc Lâm lại đứng dậy, nói với Chung Mạn: “Giám đốc Chung, phiền cô ra đây một lát.”
(*BlackBerry là một dòng thiết bị gửi nhận email di động và điện thoại thông minh do công ty Research In Motion của Canada phát triển và thiết kế trong hơn một thập kỷ.)
“Vâng.” Chung Mạn lập tức nghe lệnh đi theo sau.
“Benton xảy ra việc gì sao?” Tiểu Triệu thì thầm hỏi Trương Minh Nghi bên cạnh.
“Tranh thủ lửa vẫn chưa lan xuống, anh còn không mau ăn thêm mấy miếng cơm đi à?” Nói xong, Trương Minh Nghi gắp một miếng thịt kho tàu to vào bát mình.