Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-02-04 12:18:27
Lượt xem: 2

iếng nhạc trong quán bar không tính là lớn. Nhưng vì người tham gia chơi quá nhiều, mọi người phải vểnh tai lên chăm chú lắm mới nghe rõ người khác đang hô số gì.

“Hai mươi lăm cái nhất.”

Mạc Lâm nói xong con số của mình, có vài người hé cốc xúc xắc một kẽ hở nhỏ để nhìn rồi tính toán. Vài người vẫn ung dung chờ đợi, nhưng cũng có vài người đang đổ dồn ánh mắt vào người tiếp theo là Chung Mạn.

“Hai mươi lăm cái nhị.” Thật ra Chung Mạn biết chơi trò này nhưng không giỏi lắm. Cô luôn áp dụng chính sách c.h.ế.t người ta không c.h.ế.t mình, vô cùng xấu xa nói theo con số của Mạc Lâm.

“Mở!” Người nào đó của nhóm Lâm Thanh giơ tay tóm lấy cốc xúc xắc của mình. Mọi người ào ào làm theo, đem tất cả nhị đặt vào trong cốc xúc xắc.

“Hai, bốn, sáu, tám… Chỉ có hai mươi ba cái thôi.” Trương Minh Nghi đếm xong, có chút áy náy đọc số.

“Tôi xui xẻo tới vậy sao?” Chung Mạn cào cào đầu, chấp nhận số phận cầm chiếc cốc thuỷ tinh đựng đầy rượu uống một ngụm.

“Này này, uống ít quá rồi đấy. Hội này quy định một lần phải uống một phần năm.” Một người khác lên tiếng nhắc nhở, Chung Mạn chịu chơi chịu thua, uống lại cho đủ mới đặt cốc xuống. Tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên cổ vũ, cô cũng rất lịch sự mỉm cười đáp lại mọi người.

Người mới thua sẽ nói số trước, Chung Mạn nghĩ một lúc thì nói ra con số an toàn nhất: “Ba mươi cái lục.”

Con số thấp như vậy tất nhiên không ai mở rồi. Chung Mạn vốn tưởng sẽ suôn sẻ ném được bóng đi, âm thầm thở phào một hơi. Ai ngờ chưa tới một phút, quả bóng đó lại bị đẩy về chỗ cô. Con số Mạc Lâm hô không nhỏ, cô vẫn cứ hồ đồ thêm một: “Sáu mươi cái tứ.”

Rất không may, lần này cô lại thua rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-95.html.]

Chơi mười lượt mà thua tới ba bốn lượt, Chung Mạn cảm thấy nếu hôm nay không phải mình bị trù ẻo, thì là trò chơi này xung khắc với cô. Không thì tại sao cốc rượu của mọi người ai nấy đều rất đầy, chỉ có cô là phải rót thêm rượu chứ.

Đang lúc cô xả thân vì nghĩa anh dũng hy sinh uống rượu, Mạc Lâm ngồi cạnh lại ngửi thấy mùi âm mưu. Trò chơi này là một trò chơi xác suất, mọi người đều biết là hô con số nào thì mở ra sẽ có lợi hơn. Nhưng rõ ràng Chung Mạn đều hô theo anh, mỗi lần đều chỉ tăng con số không tăng số lượng, người khác lại cứ cố tình mở cốc của cô ra, càng đừng nhắc tới có những con số thấp tới vô lý nhưng tới lượt Chung Mạn thì đều bị mở.

Rốt cuộc là kẻ nào đang muốn hại cô ấy? Mạc Lâm nghĩ lại một hồi, phát hiện nhóm Lâm Thành và nhóm Lục Hữu Lương đều có người cố tình. Hai nhóm người này chắc không có mưu tính trước, chỉ là thấy đối phương làm vậy bèn cùng chung mối thù bắt tay với nhau.

Lý do không hề khó nghĩ. Nhóm Lâm Thành chắc chắn cho rằng Chung Mạn có thể thăng chức là vì biểu hiện tốt trong vụ của Benton, họ bị ngã xuống cô lại lên cao, đổi lại là ai cũng đều sẽ không phục. Chỉ cần nhìn thái độ ung dung của Lâm Thành bây giờ là biết.

Còn nhóm Lục Hữu Lương… Chắc là ghen tị Chung Mạn được thăng chức cao hơn Lục Hữu Lương, nhưng mà không biết hành động ép rượu có phải ý của Lục Hữu Lương không. Nếu là thật, tên đàn ông này cũng quá tệ rồi.

Ánh mắt của Mạc Lâm loé lên. Vào đúng lúc này tới lượt Lục Hữu Lương hô, Mạc Lâm không thèm nghe xem anh ta hô gì, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Mở.”

Mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Dường như trong từ đơn này hàm chứa uy thế rất lớn, cứ như trong biển sâu tĩnh lặng có quả ngư lôi mang sức sát thương cao đang tiến lên. Lúc đó không khí xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Hữu Lương mà quên mất họ cũng phải mở cốc xúc xắc.

Lục Hữu Lương tất nhiên cũng cảm nhận được quả ngư lôi này đang lao về phía mình. Thế nhưng anh ta chỉ cười cười, đặt cả nhất và lục vào trong cốc xúc xắc, hơn nữa còn nhìn quanh đám người đang ngây ngốc không có động tác gì. Lúc này như được ngộ ra*, mọi người nhao nhao làm theo. Sau khi làm xong thì phát hiện người kêu mở là Mạc Lâm lại chưa mở, ánh mắt bèn ào ào chuyển về phía Mạc Lâm.

*Trong bản gốc là “thể hồ quán đỉnh” (醍醐灌顶), nghĩa đen là tưới sữa tươi lên đầu, trong Phật giáo chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người giác ngộ.

“Sao tổng giám đốc Mạc lại không mở, lẽ nào bên trong có gì sợ chúng tôi biết được sao?” Giọng điệu của Lục Hữu Lương có vẻ thoải mái, nhưng người nào ở đây tinh ý một chút đều cảm thấy lời nói của anh ta mang hàm ý khác, chỉ là không biết rốt cuộc anh ta đang ám chỉ cái gì.

“Sao lại đa nghi thế, trong cốc xúc xắc ngoài xúc xắc ra thì còn gì được chứ?” Mạc Lâm mỉm cười mở cốc ra. Mọi người đếm một hồi, phát hiện là Lục Hữu Lương thua.

“Tổng giám đốc Mạc, tôi không phải hạng dễ chọc đâu nhé.” Lục Hữu Lương cố tình đánh tiếng với Mạc Lâm, mọi người lập tức gào thét ồn ào để trợ oai. Mạc Lâm cầm cốc xúc xắc nhướn mày nói: “Hay là chúng ta đấu tay đôi?”

Loading...