Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 119. Phế bỏ tứ chi

Cập nhật lúc: 2025-02-04 15:48:25
Lượt xem: 2

Tần Thanh Nguyện thầm chửi thề một câu trong bụng. Gã khốn họ Đào này, đúng là quá gian xảo. Tần Thanh Nguyện chần chừ. Nếu hắn tự phế võ công, thì việc bản thân hắn phải chịu đựng tra tấn là chuyện nhỏ, việc hắn không thể giải cứu Hoàng Như Ý mới là chuyện lớn.

 

Nhìn ra được thái độ không nguyện ý của Tần Thanh Nguyện, trong lòng Hoàng Như Ý vừa xót lại vừa lo. Nàng hiểu, với nam nhân như Tần Thanh Nguyện, việc bị phế võ công là điều rất kinh khủng. Nhưng nếu hắn không chấp thuận, Đào Trọng Nghĩa có thể sẽ tức giận mà ra tay ngay lập tức, trong khi nàng vẫn chưa thể hỗ trợ gì, thậm chí còn trở thành gánh nặng của Tần Thanh Nguyện. Giữa võ công của Tần Thanh Nguyện và tính mạng của hắn, giữa võ công của Tần Thanh Nguyện và số vũ khí tối tân, là một người hiện đại, Hoàng Như Ý không ngần ngại phế bỏ võ công của Tần Thanh Nguyện. Thế là, trước khi Đào Trọng Nghĩa trở mặt, Hoàng Như Ý hối hả giục:

 

- Thanh Nguyện, ngươi mau tự phế võ công đi.

 

Tần Thanh Nguyện bỗng có cảm giác hơi thở nghẹn ngang giữa ngực, uất nghẹn. Hắn thở hắt ra mấy hơi rồi mới đủ sức vận lực. Hoàng Như Ý trước nay chưa từng tận mắt chứng kiến cái gọi là tự phế võ công của thế giới võ hiệp. Thực chất, việc tự phế này vốn diễn ra vô hình trong kinh mạch con người, kẻ chứng kiến cũng không thể nhìn thấy được. Nhưng không hiểu sao, lúc Tần Thanh Nguyện rũ rượi quỵ xuống, Hoàng Như Ý biết rằng hắn đang rất đau đớn. Một lần nữa, đốm sáng lóe lên không còn thu hút được sự quan tâm của Hoàng Như Ý nữa. Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó.

 

Sau khi Tần Thanh Nguyện đã ngã xuống, Đào Trọng Nghĩa xòe tay ra, số hai mươi mốt liền dâng lên một thanh d.a.o găm. Đào Trọng Nghĩa cầm lấy vũ khí nhỏ bé mà sắc bén ấy, chậm rãi bước vào vòng tròn vạch sâu trên đất. Đến trước mặt Tần Thanh Nguyện, cầm cánh tay phải của hắn giở lên, Đào Trọng Nghĩa tàn nhẫn rạch ngang qua một nhát. Tần Thanh Nguyện nghiến chặt răng kìm tiếng rên, nhưng hơi thở vẫn nặng nề hộc ra, đau đớn. Gân tay của hắn đã bị cắt đứt.  Hoàng Như Ý đứng bật dậy, hét lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/119-phe-bo-tu-chi.html.]

- Không! Mau dừng lại!

 

- Niểu Niểu, đừng nôn nóng. Ta sẽ không dừng lại đâu mà.

 

Đào Trọng Nghĩa cố ý diễn giải sai y của Hoàng Như Ý. Tay của gã tiếp tục rạch thêm ba lần nữa, cắt đứt toàn bộ gân tay và gân chân của Tần Thanh Nguyện, phế bỏ tứ chi. Tần Thanh Nguyện co hai tay vào lòng, toàn thân run rẩy. Bắt đầu từ giây phút này, hắn đã không thể cầm nắm và đi đứng được bình thường nữa rồi.

 

Hoàng Như Ý đưa tay bụm miệng, ngăn tiếng kêu thảng thốt. Máu từ tứ chi của Tần Thanh Nguyện chảy lênh láng. Đào Trọng Nghĩa lấy ra một cái lọ, rắc một ít bột lên bốn vết cắt. Hoàng Như Ý có thể nhìn thấy cơ thể của Tần Thanh Nguyện căng cứng, hô hấp nặng nề. Nàng biết, hắn rất đau đớn.

 

Quả thật, Tần Thanh Nguyện đang vô cùng đau đớn và khổ sở. Không chỉ vì bản thân đã trở thành vô dụng, mà còn vì số bột thuốc kia rắc lên vết thương hở, theo tốc độ liền lại của da thịt, thuốc cũng nhanh chóng ngấm vào máu. Đó không phải là thuốc chữa trị. Tần Thanh Nguyện cảm nhận được một luồng lửa nóng rần rật chạy khắp cơ thể, dồn về những điểm nhạy cảm nhất. Hải sâm của hắn đã bị hơi nóng kia dựng lên. Đó là xuân dược.

 

Tần Thanh Nguyện thở từng hơi dồn dập, co rúm cơ thể lại, che đậy bộ phận đáng xấu hổ đang vươn cao, khao khát d.ục vọng. Nhưng Đào Trọng Nghĩa không cho phép hắn trốn tránh. Gã nắm lấy tóc Tần Thanh Nguyện, giật mạnh lên, ép buộc Tần Thanh Nguyện phải lộ ra khuôn mặt đỏ bừng cho Hoàng Như Ý nhìn thấy.

Loading...