Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 135. Em nói... em tên gì?
Cập nhật lúc: 2025-02-04 19:59:28
Lượt xem: 1
Tần Thanh Nguyện đứng ngẩn ra giữa sân đầy nắng, miên man suy nghĩ. Văng vẳng bên tai của Tần Thanh Nguyện là tiếng xì xầm của đám học sinh đang đứng lố nhố. Rồi, một nữ sinh với mái tóc cột cao bước lên vài bước, cất tiếng:
- Thưa thầy, lớp đã tập trung đủ. Xin thầy bắt đầu tiết dạy đi ạ.
Tần Thanh Nguyện nghiêm mặt nhìn, làm cô bé giật mình, cụp mắt xuống. Hừm, cái uy của nhiều năm làm đội trưởng đội Vũ Lực vẫn còn đủ để Tần Thanh Nguyện dọa một nữ sinh c.h.ế.t khiếp. Đám học sinh đang nhốn nháo cũng nín bặt. Tần Thanh Nguyện đảo mắt một vòng. Ánh nhìn của hắn lia đến đâu, các bạn trẻ đều tự giác thẳng lưng, đứng nghiêm đến đấy. Tần Thanh Nguyện hài lòng, cất giọng âm trầm:
- Hôm nay tôi dặn các em chuẩn bị những gì?
Cô bé cột tóc cao kia, có lẽ là lớp trưởng, ấp úng trả lời:
- Dạ, chuẩn bị chạy mười vòng quanh sân để lấy điểm ạ.
Tần Thanh Nguyện gật đầu, giọng vẫn âm trầm:
- Vậy thì các em mau khởi động đi. Lớp trưởng, đưa danh sách lớp cho tôi.
Cô bé cột tóc kia đúng là lớp trưởng. Cô bé vội vã chạy đến chỗ băng ghế đá, lấy một cuốn sổ nhỏ bìa màu vàng đến trước mặt Tần Thanh Nguyện, giơ ra bằng hai tay. Đúng là một bé ngoan. Tần Thanh Nguyện thuận miệng hỏi:
- Em tên gì?
- Hoàng Như Ý ạ!
Tần Thanh Nguyện run tay, quyển sổ rơi xoạch xuống đất. Hắn không tin nổi vào tai của mình nữa. Cô bé này, tên là gì ấy nhỉ? Miệng của Tần Thanh Nguyện không kìm được, bật ra câu hỏi:
- Em nói... em tên gì?
- Em tên là Hoàng Như Ý ạ!
- Em... có tên gọi thân mật nào khác không?
Tần Thanh Nguyện hỏi tiếp, dù biết là làm thế không đúng phép tắc. Trong lòng, và cả trong đầu của hắn đã rối loạn đến lộn xộn hết cả rồi. Cô bé cũng có chút nghi ngại. Ánh mắt cô bé nhìn thầy giáo của mình đầy cảnh giác. Tần Thanh Nguyện cười gượng, vẫn không cam lòng buông bỏ, hỏi thêm lần nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/135-em-noi-em-ten-gi.html.]
- Ý tôi là, em có phải còn được gọi là Miu Miu không?
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy:
- Không ạ! Em không phải là Miu Miu!
Tần Thanh Nguyện thất vọng, gật đầu lấy lệ. Nhưng đúng lúc đó, một giọng thanh thanh yếu ớt vang lên khiến Tần Thanh Nguyện giật b.ắ.n cả người. Giọng nói đó vô cùng quen thuộc với Tần Thanh Nguyện:
- Ai gọi tôi đấy?
Tần Thanh Nguyện ngẩng phắt lên, nghiêm giọng:
- Ai vừa nói? Mau bước ra đây!
Một cô bé gầy gò rụt rè bước ra khỏi đám học sinh. Tần Thanh Nguyện sững sờ. Đúng là nàng. Không phải, đúng là cô ấy. Cũng không phải... Tóm lại là, cô bé kia có gương mặt giống hệt tiểu thư mèo nhỏ trong ký ức của Tần Thanh Nguyện. Dù vóc dáng có mảnh mai hơn, sắc mặt tái nhợt hơn, nhưng đôi mắt to tròn long lanh đó, khuôn mặt thanh thoát đó, đôi môi chúm chím đó... như đúc ra từ một khuôn với... với Miu Miu của hắn. Tần Thanh Nguyện hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng không phải run rẩy:
- Em vừa nói gì?
Cô bé hoảng sợ rụt vai lại, lí nhí đáp:
- Không... không phải đâu ạ. Em... tại vì em nghe lớp trưởng gọi... gọi tên em cho nên... em mới...
- Lớp trưởng gọi tên em khi nào? Em tên gì?
Đôi mắt nhìn cô bé chằm chằm, Tần Thanh Nguyện nghiêm nghị bắt bẻ. Cô bé cụp mắt, cúi gầm mặt.
Xung quanh cô bé, vài học sinh bấm nhau, rúc rích cười. Rồi một nữ sinh vọt miệng trả lời:
- Bạn ấy tên Miu Miu đấy thầy ạ. Ốm yếu hom hem như con mèo bệnh ấy.
Tần Thanh Nguyện lia ánh mắt về phía tiếng nói, phát uy:
- Tôi không có hỏi em, xen vào làm gì? Chạy ngay năm vòng sân trường cho tôi.