Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 157. Nụ cười tà ác
Cập nhật lúc: 2025-02-04 21:35:34
Lượt xem: 2
Khi Tần Thanh Nguyện quay vào trong thì lại giật mình nhận ra, do vội vã, hắn không khống chế lực tay cho đúng, cú ném ban nãy có hơi... mạnh. Nhìn Đào Trọng Nghĩa nằm chúi nhủi trên sàn, trong lòng của Tần Thanh Nguyện vô cùng áy náy. Hắn vội bước tới, muốn đỡ Đào Trọng Nghĩa dậy để tiếp tục xin lỗi. Nhưng Tần Thanh Nguyện vừa nhích tới, Đào Trọng Nghĩa đã hốt hoảng lùi lại.
Đứng quan sát một lúc, Hoàng Như Ý rút ra được, Đào Trọng Nghĩa thật ra là kẻ hèn nhát, sợ đau. Đôi môi của cô nhếch lên, vừa khinh thường vừa đắc ý. Nếu anh ta vừa hèn nhát lại vừa sợ đau như thế, thì dễ giải quyết rồi.
Nụ cười của Hoàng Như Ý làm cho Tần Thanh Nguyện sửng sốt, và khiến Đào Trọng Nghĩa cảnh giác. Nụ cười này, quá mức tà ác, không hề phù hợp với dáng vẻ yếu ớt nhu nhược của một cô bé nữ sinh. Hoàng Như Ý thấy biểu hiện của hai ông thầy, biết là nụ cười của cô tạo ra đã phát huy hiệu quả, hài lòng gật đầu. Rồi cô nhìn Đào Trọng Nghĩa, ngọt ngào hỏi:
- Thầy Nghĩa, thầy cho rằng em với thầy Nguyện là đồng bọn với nhau, lừa thầy đến đây để hãm hại thầy hay sao?
Giọng ngọt ngào lại có chút run rẩy thế này mới phù hợp với hình tượng nữ sinh bánh bèo mà Hoàng Như Ý khổ công xây dựng lên trong thời gian qua. Thế nên, Đào Trọng Nghĩa ngay lập tức quên đi cảm giác ớn lạnh trước nụ cười của cô bé ban nãy. Gã gật đầu, cao ngạo hừ mũi, chờ xem Hoàng Như Ý sẽ năn nỉ, van xin, khóc lóc như thế nào.
Sự thật đã chứng minh, Đào Trọng Nghĩa đoán đúng được... một phần. Bởi vì, Hoàng Như Ý đã khóc lóc, nhưng không kèm theo nài nỉ, cũng không phải để cầu xin. Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn mấy cái là đã rưng rưng ngấn lệ. Liền đó, cô với tay đến ở công tắc ở ngay trên tường bên cạnh mình, bấm nút tắt camera và xòe rộng bàn tay, tát một cái thật mạnh vào mặt của chính mình.
Chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/157-nu-cuoi-ta-ac.html.]
Âm thanh vang lên giòn giã khiến hai người đàn ông giật mình. Tần Thanh Nguyện nhảy dựng lên, chạy đến muốn ngăn cản Hoàng Như Ý. Nhưng cô bé đã nhanh hơn, đưa tay giật mạnh cổ áo. Chiếc áo ngủ màu hồng phấn in hình bé mèo xinh xắn ngay lập tức bị rách toạc. Tần Thanh Nguyện khựng lại một nhịp, vừa đủ cho Hoàng Như Ý cào mạnh mấy đường vào cơ thể của chính mình. Những dấu vết đỏ hồng kéo dài từ xương quai xanh đến trước n.g.ự.c của Hoàng Như Ý trở nên vô cùng chói mắt trên nền của làn da trắng đến nhợt nhạt của cô.
Tần Thanh Nguyện điếng hồn ào tới chỗ của Hoàng Như Ý. Nhưng hắn bước đến vị trí đó thì cô đã di chuyển đến gần Đào Trọng Nghĩa. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Đào Trọng Nghĩa, như cái nhìn của mèo hoang khi thấy chuột nhắt. Đào Trọng Nghĩa sợ đến nhũn cả người, gã muốn chạy mà hai chân không có sức chỏi dậy.
Hoàng Như Ý cầm lấy bàn tay của Đào Trọng Nghĩa, kéo đến, đè mạnh những ngón tay của gã vào mấy vết cào còn rướm m.á.u trước n.g.ự.c cô. Tần Thanh Nguyện nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng. Hắn gầm lên:
- Em làm gì vậy?
Hoàng Như Ý vội ném bàn tay của Đào Trọng Nghĩa xuống, hối hả lùi lại. Cô vừa vò mái tóc của mình cho rối tung lên, vừa ra sức khóc tấm tức. Đồng thời, Hoàng Như Ý chồm đến bên tường, với tay đến ổ công tắc, mở lại camera giám sát. Sau đó, vô ngước gương mặt đẫm lệ vẫn còn in hằn dấu tát ban nãy lên, sợ hãi run run nói:
- Thầy Nghĩa... Thầy Nghĩa muốn sàm sỡ em... Em không chịu, thầy ấy còn đánh em. Thầy Nghĩa xé áo của em... Thầy Nghĩa còn muốn... còn muốn... hu hu hu...
Hoàng Như Ý nghẹn ngào khóc nấc lên, nhào vào lòng Tần Thanh Nguyện, run rẩy như vô cùng hoảng sợ, vô cùng kinh hãi. Suýt chút nữa là Tần Thanh Nguyện đã tin rằng Đào Trọng Nghĩa thật sự giở trò với Hoàng Như Ý, nếu như hắn không tận mắt chứng kiến những hành động ban nãy của cô bé. Vô cùng hoang mang và băn khoăn, Tần Thanh Nguyện ngẩn ra.