Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 159. Đừng thề... Em tin thầy
Cập nhật lúc: 2025-02-04 21:42:00
Lượt xem: 2
Hoàng Như Ý hiểu rõ được sự quan tâm ấy, nên cô không nỡ để cho Tần Thanh Nguyện rối thêm nữa. Cô sụt sịt nói:
- Không cần gọi cấp cứu. Thầy chỉ cần giúp em thoa thuốc là được rồi.
Tần Thanh Nguyện khựng lại như rô – bốt hết pin. Mấy câu “giúp em thoa thuốc” kia, Hoàng Như Ý nói một cách vô tình, nhưng Tần Thanh Nguyện lại là người có ý. Bởi vì, ký ức của hắn vẫn còn đọng lại rất sâu đậm mấy lần hắn làm ám vệ truyền thuốc cho tiểu thư mèo nhỏ trong thế giới nhiệm vụ vừa kết thúc không lâu.
Hoàng Như Ý ngạc nhiên nhìn gương mặt sượng ngắt và dáng người cứng đờ của Tần Thanh Nguyện, lòng bỗng hoang mang. Lẽ nào việc thoa thuốc cho cô lại khiến Tần Thanh Nguyện khó chịu rồi sao? Đưa tay sờ lên gò má đã sưng đỏ, Hoàng Như Ý tiếp tục nấc lên, thổn thức. Tần Thanh Nguyện không còn cách nào khác, lắc mạnh đầu, muốn hất văng những ký ức vừa ngọt ngào vừa đau thương của nhiệm vụ ra khỏi tâm trí để có thể mạnh dạn hơn trong kiếp này, giúp cô học trò nhỏ thoa thuốc. Nhưng cái lắc đầu đó của Tần Thanh Nguyện làm Hoàng Như Ý sửng sốt. Và cô òa lên khóc, nức nở.
Trong cơn xúc động, Hoàng Như Ý một lần nữa cảnh giác vì cảm xúc của cô lại bị Tần Thanh Nguyện tác động. Bởi vì, hơn ai hết, Hoàng Như Ý hiểu rõ, những giọt nước mắt này của cô, đều là thật. Và cả sự tủi thân, đau lòng và sợ hãi của cô khi nghĩ rằng Tần Thanh Nguyện không muốn thoa thuốc cho cô, không quan tâm đến cô nữa, cũng đều là sự thật.
Cơn nức nở của Hoàng Như Ý cũng tác động không hề nhỏ tới cảm xúc của Tần Thanh Nguyện. Hắn quỳ một gối xuống, vụng về lau giọt nước mắt trên gò má của cô, Ngón tay thô ráp của Tần Thanh Nguyện sờ vào làn da mịn màng của Hoàng Như Ý, cả hai đồng loạt giật mình. Tần Thanh Nguyện đứng bật dậy, luống cuống lùi lại. Hoàng Như Ý chồm tới, vội vã ôm chầm lấy hắn. Giọng của cô nghẹn ngào:
- Thầy đừng đi! Đừng bỏ em một mình! Em sợ lắm!
Tần Thanh Nguyện giơ tay lên, muốn đẩy Hoàng Như Ý ra, nhưng rồi lại không nỡ. Cánh tay của hắn giở lên lưng chừng, nửa muốn vỗ về tấm lưng nhỏ đang run lên trong tiếng khóc của Hoàng Như Ý, nửa lại không dám. Tần Thanh Nguyện thở dài, nhẹ giọng:
- Em buông tôi ra trước đã!
- Không buông! Em buông ra rồi, thầy sẽ bỏ đi, sẽ bỏ em lại một mình! Em không buông thầy ra đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/159-dung-the-em-tin-thay.html.]
- Tôi hứa với em, tôi sẽ không bỏ đi. Em buông tôi ra đã. Nếu không, chúng ta sẽ không thể nói chuyện đàng hoàng được.
- Thầy hứa đi!
- Tôi hứa. Nếu em không tin tưởng tôi, tôi có thể thề. Nếu như tôi dám bỏ đi thì tôi sẽ...
- Được rồi. Đừng thề... Em tin thầy.
Hoàng Như Ý lựng khựng buông tay ra, quẹt nước mắt. Tần Thanh Nguyện thoáng chút tiếc nuối, nhưng vẫn cắn răng không níu giữ. Lúc này, Hoàng Như Ý vẫn chỉ là một cô bé nữ sinh, còn hắn lại là thầy của cô. Tần Thanh Nguyện tuyệt đối không cho phép bản thân có suy nghĩ đen tối gì với cô, càng không cho phép bản thân có bất cứ hành động gì làm tổn hại đến danh dự của cô.
Thế nên, Hoàng Như Ý đã đến ngồi vào ghế rồi, Tần Thanh Nguyện vẫn đứng yên nơi cửa ra vào. Hoàng Như Ý đưa đôi mắt đỏ hồng nhìn Tần Thanh Nguyện, cất tiếng gọi:
- Sao thầy còn đứng đó? Không phải thầy muốn nói chuyện với em sao?
- Đúng vậy. Tôi cần nói chuyện với em.
Tần Thanh Nguyện nghiêm nghị đáp lời rồi bước đến đứng đối diện với Hoàng Như Ý, cách một cái bàn. Hắn đưa mắt nhìn cô nghiêm khắc, rồi nghiêm túc cất tiếng giảng giải:
- Thứ nhất, em phải nhớ, dù có bất cứ chuyện gì, em cũng không được để cho bản thân chịu thương tổn, càng không được để chính mình bị tổn thương. Thứ hai, em vẫn còn bé, nhưng cũng đã là nữ sinh cấp ba, không được tùy tiện ôm người khác như thế, nhất là đàn ông.