Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 169. Em sợ lắm! Thầy Nguyện!
Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:55:56
Lượt xem: 1
Sáng hôm sau, Hoàng Như Ý thức dậy trên chiếc giường quen thuộc. Chăn vẫn ấm, nệm vẫn êm, không gian vẫn hồng. Nhưng khi Hoàng Như Ý đưa chân bước xuống khỏi giường thì giật mình kêu khẽ một tiếng. Chân của cô vừa giẫm phải thứ gì đó.
Hoàng Như Ý rụt chân trở lại giường. Rồi, trong sự trộn lẫn giữa sợ hãi, tò mò và cảnh giác, cô đưa mắt nhìn xuống và giật mình thêm lần nữa. Trước mắt Hoàng Như Ý, ngay dưới chân giường, trên sàn nhà lạnh lẽo, Tần Thanh Nguyện đang nằm co quắp, mắt nhắm nghiền, ngủ mê mệt. Hoàng Như Ý vỗ vỗ trán, nhớ lại chuyện hôm qua mà vừa áy náy vừa xấu hổ. Căn hộ này vốn là của Tần Thanh Nguyện, thế mà cô lại chiếm giường của chủ nhà, lại còn ngủ say sưa, để cho chủ nhà phải nằm trên sàn mà ngủ như thế. Cũng may là Tần Thanh Nguyện ngủ rất ngon...
Nhưng liền đó, Hoàng Như Ý nhận ra, Tần Thanh Nguyện ngủ không hề ngon giấc. Đôi mắt của Tần Thanh Nguyện nhắm nghiền, cặp mày cau lại, quai hàm nghiến chặt... trông giống hệt với lần hắn gặp ác mộng ở bệnh viện đêm trước. Đó là chưa kể, cơ thể vạm vỡ của hắn lại co rúm, run rẩy như đang vô cùng sợ hãi, vô cùng khổ sở.
Dáng vẻ của Tần Thanh Nguyện làm cho Hoàng Như Ý có cảm giác tim cô hẫng đi một nhịp, đau đớn. Cô vội đưa tay túm lấy vai của Tần Thanh Nguyện, lay lay để gọi hắn tỉnh dậy.
Hoàng Như Ý chỉ lắc vài lần là Tần Thanh Nguyện mở choàng mắt, chồm dậy. Trong cơn thảng thốt, Tần Thanh Nguyện không kịp che giấu cảm xúc.
Vẫn còn đang vịn tay trên vai của Tần Thanh Nguyện, Hoàng Như Ý bỗng hốt hoảng khi nhìn thấy, bao quanh cơ thể của Tần Thanh Nguyện lại xuất hiện rất nhiều quầng sáng, sậm màu, u ám.
Màu đỏ bầm, màu vàng đục, màu chàm đậm, màu tím thẫm, màu xám xịt và màu đen...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/169-em-so-lam-thay-nguyen.html.]
Hoàng Như Ý không dám nhìn nữa. Cô nhoài xuống, ôm chầm lấy Tần Thanh Nguyện, cất giọng nức nở:
- Không được! Dù thế nào đi nữa, thầy vẫn còn có em. Em không cho phép thầy làm chuyện dại dột đâu!
Tần Thanh Nguyện còn đang lơ mơ trong mớ cảm xúc hỗn độn thì giật mình vì cái ôm đột ngột ập tới. Vòng tay mềm mại và thơm mát của cô gái nhỏ giúp cho thần trí của Tần Thanh Nguyện tỉnh ra đôi chút. Và rồi hắn bật ngay dậy trong kinh hoảng, luống cuống lùi lại trong lo sợ và quay lưng đi như chạy ra khỏi phòng. Hoàng Như Ý bị cái đứng dậy của Tần Thanh Nguyện làm cho ngã ngồi xuống đất, rồi lại bị bộ dạng chạy trối c.h.ế.t của Tần Thanh Nguyện làm sửng sốt đến đờ ra.
Trong lúc đó, Tần Thanh Nguyện chạy một vòng trong nhà, tìm phòng tắm và lao vào, xả nước lạnh từ trên đầu xuống khắp toàn thân. Suýt chút nữa là hắn đã để lộ sự xấu hổ ra trước mặt Hoàng Như Ý rồi. Tại sao hắn vẫn không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng kia? Tại sao cứ mỗi lần mơ thấy cơn ác mộng ấy, thì cơ thể của hắn lại bị d.ục vọng điều khiển thế này? Lẽ nào, lũ người kia đã nói đúng? Tần Thanh Nguyện hắn thật sự là một kẻ ti tiện đê hèn xấu xa...
Dòng suy nghĩ vẩn vơ của Tần Thanh Nguyện bị tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang. Và sau đó, Tần Thanh Nguyện không thể suy nghĩ vẩn vơ thê nữa, vì giọng nghẹn ngào của Hoàng Như Ý vang lên đầy sợ hãi:
- Thầy Nguyện! Thầy Nguyện! Thầy mau ra đây đi! Em sợ lắm! Thầy Nguyện!
Thói quen liều c.h.ế.t bảo vệ tiểu thư đã ăn sâu vào cốt tủy của Tần Thanh Nguyện từ kiếp làm ám vệ trước kia. Thế nên, khi nghe tiểu thư mèo nhỏ khóc lóc kêu sợ, cún to Tần Thanh Nguyện ngay lập tức biến thân thành sói ngốc ám vệ, mở cửa lao ngoài.